Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Xem ra mình cần một cơ hội để đột phá Thiên Cảnh Nhất Phẩm trung kỳ”.  

 

Thấy việc tu luyện không có kết quả, Dương Thanh ngừng tu luyện, lẩm bẩm.  

 

Tuy anh đang rất cần tăng thực lực, nhưng anh cũng hiểu việc tu luyện không thể nhanh được, cần tăng dần từng chút một, có nhiều lúc phải cần thời cơ để đột phá.  

 

Có lúc sẽ lĩnh ngộ trong chớp mắt, có lúc phải đánh một trận sống còn với cao thủ khác, cũng có lúc cần cao nhân chỉ dạy.  

 

Dương Thanh nhìn miếng ngọc bội cổ xưa trong tay, lẩm bẩm: “Miếng ngọc bội này hay thật, chẳng biết có thể sử dụng mấy lần nữa”.  

 

Đây cũng là thứ mà anh lấy được từ nhẫn chứa đồ của Tề Anh Vệ, theo lời Mã Siêu giải thích, miếng ngọc bội này là một món bảo vật không gian được hình thành tự nhiên, có không gian rộng ít nhất mười mét vuông.  

 

Mã Siêu từng nói, phải tiêu hao hết năng lượng trong miếng ngọc bội này thì mới có thể sử dụng nó.  

 

Cách dùng miếng ngọc bội này là đưa lực tinh thần vào đó, với trạng thái bây giờ của Dương Thanh thì chỉ kiên trì được một phút thôi.  

 

Trong một phút đó, Dương Thanh có thể tăng thực lực lên một cảnh giới nhỏ nhờ năng lượng trong ngọc bội.  

 

Nhưng một phút ngắn ngủi này không có nhiều tác dụng với Dương Thanh, vì một khi dùng năng lượng trong miếng ngọc bội này, anh chỉ có thể duy trì hiệu quả tăng thực lực lên một cảnh giới nhỏ trong một phút, sau đó sẽ rơi vào trạng thái suy yếu vì lực tinh thần cạn kiệt.  

 

Đây không phải điều mà Dương Thanh muốn, đối với Dương Thanh, anh thà kích hoạt huyết mạch cuồng hóa tới trạng thái mạnh nhất chứ cũng không muốn dùng năng lượng trong ngọc bội.  

 

Dương Thanh bỗng nảy ra một ý tưởng vô cùng táo bạo, anh nhìn chằm chằm vào miếng ngọc bội: “Có lẽ có thể dùng miếng ngọc bội này để rèn luyện lực tinh thần của mình”.  

 

Anh nói rồi lập tức đưa lực tinh thần vào ngọc bội, không hề do dự.  

 

Sau khi đưa lực tinh thần vào, anh có thể cảm nhận được sức mạnh khổng lồ đang tiến vào người anh qua ngọc bội.  

 

Khí thế của anh lập tức tăng vọt, đạt đến Thiên Cảnh Nhất Phẩm trung kỳ từ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ.  

 

Anh không kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, cũng không dùng Thiên Huyền Bí Thuật, thực lực bây giờ là thực lực khi ở trạng thái bình thường của anh.  

 

Nếu anh kích hoạt huyết mạch cuồng hóa rồi dùng Thiên Huyền Bí Thuật, với cơ thể đã được máu của ba cao thủ hàng đầu cải tạo của anh, anh gần như sẽ ngang với Thiên Cảnh Nhị Phẩm trung kỳ.  

 

Thậm chí nếu liều mạng, anh có thể phát huy thực lực sánh ngang với cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm hậu kỳ.  

 

Ngay cả Dương Thanh cũng chưa từng gặp cao thủ nào có sức chiến đấu vượt xa cảnh giới của bản thân một cảnh giới lớn, trừ anh ra.  

 

Tuy Mã Siêu đã hấp thu long mạch, trong người còn có Thị Huyết Châu, nhưng cũng chỉ có thể phát huy thực lực Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong ở cảnh giới Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ.  

 

Nhoằng cái đã hết một phút, khí thế vừa tăng vọt của Dương Thanh yếu dần, xuống hẳn dưới Thiên Cảnh.  

 

Dương Thanh thở dài: “Chỉ chịu được một phút thôi à? Xem ra lực tinh thần của mình vẫn quá yếu”.  

 

Anh nói rồi lấy sáu viên linh thạch ra, mỗi tay cầm ba viên, bắt đầu hấp thu linh khí trong linh thạch.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK