“Đưa cô Phùng về gia tộc Bách Lý đi!”
Cửu phòng chủ lạnh lùng nhìn Khương Chiến, nói với Vương Côn.
“Vâng!”
Vương Côn vội đáp.
“Cô Phùng, đi với tôi thôi!”
Vương Côn bước đến bên Phùng Tiểu Uyển, nói.
Nhưng đúng lúc này, áp lực khổng lồ bỗng bao trùm cả dinh thự Vân Phong.
“Ai thế?”
Nét mặt của Cửu phòng chủ vô cùng nghiêm nghị.
Ngay sau đó, một cao thủ mặc áo choàng đen xuất hiện.
Sau khi xuất hiện, đối phương cũng không quan tâm đến Cửu phòng chủ mà nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển: “Cô là cô Phùng - Phùng Tiểu Uyển à?”
Phùng Tiểu Uyển hơi kinh ngạc, hôm nay là ngày gì? Sao ai cũng đến tìm cô ta thế?
Không hiểu sao, cô ta không cảm nhận được ác ý từ cao thủ mặc áo choàng đen.
Phùng Tiểu Uyển nói: “Tôi là Phùng Tiểu Uyển! Không biết tiền bối là ai? Tiền bối cũng đến từ giới Cổ Võ, định đưa tôi về gia tộc của tiền bối à?”
Nghe thấy Phùng Tiểu Uyển nói thế, cao thủ mặc áo choàng đen cười ha hả, nói ngay: “Yên tâm, tôi không phải người của giới Cổ Võ, tôi là chủ Ma Tông ở Ma Sơn tại thế tục, Lệ Trần! Dương Thanh bảo tôi tới đón cô”.
Nghe thấy Lệ Trần nói thế, Phùng Tiểu Uyển lập tức mừng rỡ, cô ta cứ tưởng hôm nay mình sẽ bị đưa đến thế lực Cổ Võ nào đó ở giới Cổ Võ, không ngờ Dương Thanh lại nhờ người đến đón cô ta.
Sắc mặt Cửu phòng chủ của gia tộc Bách Lý và Khương Chiến của nhà họ Khương đều khó coi tới cực điểm.
Cửu phòng chủ lạnh lùng nói: “Người thế tục mà cũng dám cướp người mà Bách Lý Diệp tôi định đưa đi ư?”
Lệ Trần nhìn về phía Bách Lý Diệp bằng ánh mắt sắc bén, áp lực khổng lồ lập tức giáng xuống, bao trùm lấy Bách Lý Diệp.
Vào giây phút này, Bách Lý Diệp chỉ thấy trên vai như có một ngọn núi lớn, như sắp đè bẹp lão ta.
Rốt cuộc Bách Lý Diệp cũng có vẻ kinh hãi.
“Ông là cao thủ Thiên Cảnh!”
Bách Lý Diệp vô cùng khiếp sợ.
Lệ Trần hừ lạnh: “Tưởng chỉ mình giới Cổ Võ có cao thủ Thiên Cảnh ư? Tôi muốn đưa cô Phùng đi, ông vẫn định cản tôi à?”
Bách Lý Diệp cắn chặt răng: “Chẳng lẽ ông không biết Thủ Hộ Minh có quy định là cao thủ Thiên Cảnh không được ra tay ở thế tục à? Với thực lực của ông, chắc phải biết Thủ Hộ Minh đại diện cho điều gì chứ?”