Một luồng sát khí bao phủ cả người Đỗ Ngọc Sơn.
Đỗ Ngọc Sơn bất giác thấy rét lạnh, không dám dây dưa, một ngụm nuốt xuống Tụ Linh Đan.
Quả nhiên, sau khi nuốt Tụ Linh Đan, hơi thở khắp thân thể Đỗ Ngọc Sơn phục hồi nhanh chóng với tốc độ thấy rõ, chỉ trong mười mấy giây, Đỗ Ngọc Sơn đã khôi phục được năm phần thực lực.
Từ đầu đến cuối, Dương Thanh đều nhìn chằm chằm Đỗ Ngọc Sơn, một khi Đỗ Ngọc Sơn dám có bất kỳ hành động gì, anh chắc chắn sẽ một chiêu giết chết,
Tuy anh cũng tốn rất nhiều sức lực, nhưng miểu sát Đỗ Ngọc SƠn thì vẫn rất dễ dàng.
Chỉ là, Đỗ Ngọc Sơn vốn không biết rõ chuyện này.
Dương Thanh lạnh giọng hỏi: “Bây giờ nói được rồi chứ?”
Đỗ Ngọc Sơn nhìn Dương Thành chằm chằm nói: “Lúc trước vì muốn đối phó với cậu, tôi muốn dùng vợ con cậu để đe dọa, cho nên đi tìm vợ cậu…”
Dương Thanh lập tức cắt lời, lạnh lùng nói: “Đừng nói lời dông dài, nói cho tôi, hiện tại bọn họ đang ở đâu?”
Đỗ Ngọc Sơn nói: “Trung Giới giới Cổ Võ, Hoan Hợp Tông!”
“Rầm!”
Cơn giận kinh khủng bộc phát khắp người Dương Thanh.
Thời gian này, anh cũng có tìm hiểu cả thế lực của giới Cổ Võ, Hợp Hoan Tông, đương nhiên anh cũng biết rõ.
Trung Giới giới Cổ Võ, Hợp Hoan Tông là một tông môn bị vô số người khinh bỉ, các võ giả trong tông môn này thông qua chuyện phòng the nam nữ để nâng cao thực lực.
Đàn ông trong Hợp Hoan Tông, thải âm bổ dương, mà phụ nữ trong Hợp Hoan Tông thì là thải dương bổ âm.
Dù là ở Cổ Võ, Tần Thanh Tâm cũng là mỹ nữ nghiêng thành nghiêng nước, bị người của Hợp Hoan Tông đưa đi, nghĩ cũng biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Ánh mắt Đỗ Ngọc Sơn đầy vẻ kinh sợ, dưới cơn thịnh nộ của Dương Thanh, khí thế khắp người lại mạnh mẽ đến vậy.
Dù lão ta đã dùng Tụ Linh Đan, cũng khôi phục được năm phần thực lực, nhưng lão ta vẫn có cảm giác, một khi Dương Thanh muốn giết mình thì lão ta vẫn không thể trốn thoát.
Dương Thanh gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Nói tiếp!”
Đỗ Ngọc Sơn không dám che giấu, tiếp tục nói: “Người vừa ý vợ cậu là thiếu tông chủ của Hợp Hoan Tông, Thân Vạn Dương! Ba ngày sau, anh ta sẽ cưới vợ của cậu vào Hợp Hoan Tông”.
“Anh ta đang tự tìm chết!”
Dương Thanh tức giận rống lên, cơn giận trong lòng đã đến cực hạn.
Đỗ Ngọc Sơn sợ hãi nhìn Dương Thanh, sợ Dương Thanh trong cơn tức giận sẽ ra tay với lão ta.
Cũng mau Dương Thanh vẫn chưa ra tay mà lại đè nén cơn giận trong lòng, lạnh giọng nói: “Ông còn biết gì nữa? Nói hết ra đi!”
Đỗ Ngọc Sơn lắc đầu: “Chuyện liên quan đến vợ cậu, tôi chỉ biết như vậy thôi”.
Dương Thanh lạnh lẽo hỏi: “Thân thế của tôi thì sao?”
Đỗ Ngọc Sơn lập tức im lặng, nhìn Dương Thanh khí thế sôi sục, lão ta vẫn không thể cam đoan bản thân có thể trốn thoát được không.
Một khi bản thân nói ra thân thế của Dương Thanh, Dương Thanh thực sự sẽ tha cho lão ta chứ?
Nghĩ đến đây, lão ta cắn răng nói: “Dương Thanh, đối với cậu mà nói, hiện tại chuyện quan trọng nhất là đi cứu vợ cậu, còn về thân thế, đợi cậu sống sót từ Hợp Hoan Tông quay về, tôi lại nói cho cậu”.
Ánh mắt Dương Thanh đầy sát ý, nhìn chằm chằm Đỗ Ngọc Sơn nói: “Ông đang tự tìm cái chết đấy!”