Chương 532: Người muốn lấy mạng mày
Dương Thanh lắc đầu cười khẽ nói: “Tôi khá ngạc nhiên khi ông có thể đứng vững trước áp lực của Vũ Vân Bân, ít nhất không cần tôi phải ra mặt nên tôi rất hài lòng”.
Lạc Bân cười chua xót: “Nếu không nhờ chủ tịch chuẩn bị, e là tôi không thể đấu lại Vũ Văn Bân”.
Dương Thanh chỉ cười cười, hiển nhiên đang ngầm thừa nhận chuyện cán bộ điều tra là do anh sắp xếp.
Lúc trước ép phó tổng giám đốc Tống Húc Dương rời khỏi tập đoàn Nhạn Thanh, Dương Thanh đã cho Mã Siêu đi theo dõi.
Tống Húc Dương là phó tổng giám đốc của tập đoàn, ông ta mới là cầu nối giữa gia tộc Vũ Văn và tập đoàn, đồng thời cũng là người vận chuyển lợi ích trực tiếp.
Tất cả những chứng cứ trong tay ông ta đủ để bắt gọn hết phe phái của Vũ Văn Bân.
Dưới sư ép buộc của Mã Siêu, Tống Húc Dương không thể phản kháng nổi, ngoan ngoãn đi theo Mã Siêu ra tự thú, giao hết tất cả chứng cứ phạm tội cho phía cơ quan điều tra.
Sau đó mới có cảnh tượng điều tra viên đến phòng họp dẫn người đi.
Cùng lúc đó, một chiếc Bentley màu đen từ từ rời khỏi tập đoàn Nhạn Thanh.
Một người trẻ tuổi đang ngồi ghế sau chiếc Bentley nhưng giờ đây mặt anh ta cực kỳ dữ tợn.
“Khốn khiếp! Em trai ngoan của tôi, cậu là người đầu tiên dám tống người của tôi vào tù đấy!”
Vũ Văn Bân nghiến răng nói, sát khí lập lòe.
“Cậu chủ Bân, có cần tôi ra tay không?”
Lúc này, vệ sĩ cường tráng ngồi ghế phụ bỗng trầm giọng nói.
Vũ Văn Bân nhìn gã ta, sắc mặt dần bình thường trở lại, nói: “Hắc Tháp, hẳn anh cũng biết cái giá phải trả là gì?”
Nghe vậy, Hắc Tháp lạnh lùng nói: “Cậu chủ Bân yên tâm, đương nhiên tôi biết cái giá phải trả khi ra tay, dù sao cậu ta cũng đang chảy dòng máu của gia tộc Vũ Văn. Nếu muốn ra tay thì phải giết ngay, chuyện này mà lộ ra sẽ liên lụy đến cậu chủ Bân”.
“Anh đã biết mà vẫn kiên quyết muốn ra tay à?”, Vũ Văn Bân hỏi.
Hắc Tháp ngập tràn ý chí chiến đấu, ánh mắt kiên quyết: “Đương nhiên kiên quyết!”
“Được, nếu đã vậy thì anh ra tay đi!”, mặt Vũ Văn Bân dần dữ tợn hẳn lên.
“Thề cống hiến sức lực cho cậu chủ Bân!”
Giọng Hắc Tháp vang như sấm.
Thân là người thừa kế gia tộc Vũ Văn, thực lực của vệ sĩ bên cạnh anh ta sẽ kinh khủng đến nhường nào?
Không phải Vũ Văn Bân không muốn ra tay với Dương Thanh, chỉ có điều một khi chuyện này mà lộ ra thì hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Bên kia, Dương Thanh đã rời khỏi tập đoàn Nhạn Thanh.
Hiện giờ những chướng ngại trong tập đoàn đã được quét dọn sạch sẽ, mặc dù tạm thời việc phát triển sẽ bị trì trệ nhưng danh tiếng tập đoàn đã vươn xa, cộng thêm tài năng kinh doanh Lạc Bân, anh tin không lâu nữa tập đoàn sẽ trạng thái đỉnh cao.
Sáu giờ tối, Dương Thanh nhận được cuộc gọi hẹn đi ăn của Hàn Phi Phi.
“Anh Thanh, báo cho anh một tin vui, em đã đậu phỏng vấn rồi, sau này sẽ là nhân viên của tập đoàn Nhạn Thanh!”
Mới gặp Dương Thanh, Hàn Phi Phi kích động nói.
Dương Thanh cười nói: “Vậy chúng mừng em”.
Đương nhiên anh sẽ không nói với Hàn Phi Phi rằng vị trí cô ta mới ứng tuyển không phải một nhân viên nhỏ bé dưới đáy mà là thư ký tổng giám đốc tập đoàn Nhạn Thanh.
Người Dương Thanh có thể tin tưởng không nhiều, nhưng nhà họ Hàn ở Giang Bình lại là một gia tộc đáng để tin cậy, bản thân Dương Thanh cũng khá thân với Hàn Khiếu Thiên.
Hàn Phi Phi là cháu gái được Hàn Khiếu Thiên thương yêu nhất, đương nhiên đáng để tin.
Nếu được đào tạo bài bản thì có thể Phi Phi sẽ trở thành cánh tay đắc lực của anh.
Sau khi hai người ăn cơm xong, trời đã tối hẳn.
Dương Thanh đưa Hàn Phi Phi đến cổng đại học Yến Đô, cười nói: “Em vào đi, anh cũng đi đây!”
Đúng lúc này, luồng sát ý kinh người chợt ập đến.
Dương Thanh thấy sống lưng mình lạnh toát, anh không hề do dự giơ tay ôm Hàn Phi Phi vào lòng như một phản xạ có điều kiện.
Hàn Phi Phi chỉ thấy hoa mắt, bị một cơ thể cường tráng ôm vào lòng, chân nhấc lên khỏi mặt đất, rời khỏi chỗ cô ta đang đứng.
“Rầm!”
Khoảnh khắc khi hai người rời khỏi đấy, chỗ Hàn Phi Phi mới vừa đứng chợt xuất hiện một bóng dáng cao to như tháp sắt.
Mà sàn lót thạch anh dưới chân gã ta lại yếu ớt như pha lê, trong nháy mắt đã vỡ thành mấy chục mảnh.
Lúc này, mắt gã ta đỏ tươi như thú dữ, nhìn Dương Thanh chằm chằm.
“Mày là ai?”, Dương Thanh nhíu mày hỏi.
“Tao là người muốn lấy mạng của mày!”
Đối phương liếm đôi môi đỏ tươi, giây tiếp theo chân vừa chuyển động, mặt đất lập tức vỡ vụn bụi bay tung tóe.
Bóng gã ta biến mất tại chỗ, nhắm thẳng về phía Dương Thanh.
----------------------------