Dương Thanh vội nói: “Được, phải đưa em gái tôi về Mục phủ an toàn đấy!”
Mục Hoa đáp: “Cậu Thanh cứ yên tâm!”
Rốt cuộc Dương Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm, anh liều mạng dẫn người đi để Mục Hoa bên kia có cơ hội đưa Phùng Tiểu Uyển rời đi an toàn.
Nhưng trong một ngày, anh đã cố gắng điều khiển dao găm linh khí hai lần, khiến cơ thể bị thương nặng, đến giờ vẫn chưa lành.
Hồi nãy, anh còn có thể kéo giãn khoảng cách với các cao thủ phía sau bằng thể lực, nhưng anh nhanh chóng nhận ra mình sắp kiệt sức, hơn nữa các cao thủ ở đằng sau cũng đang đến gần anh hơn.
Nếu cứ giữ tốc độ này, có lẽ chỉ ba phút nữa, anh sẽ bị nhóm cao thủ nhanh nhất của nhà họ Đinh đuổi kịp.
“Xem ra hôm nay chỉ có thể liều mạng một trận thôi!”
Dương Thanh bỗng đứng lại, trên mặt tràn ngập sát khí mãnh liệt.
So với việc tiếp tục tiêu hao thể lực một cách điên cuồng, chi bằng ra tay luôn, giết một thì huề vốn, giết hai thì lời, kiểu gì anh cũng không lỗ được.
Dương Thanh vừa đứng lại, cao thủ của nhà họ Đinh lập tức đuổi kịp rồi bao vây anh.
“Thằng ranh, chẳng phải mày chạy giỏi lắm à? Tiếp tục đi chứ!”
Một người trung niên xấu xí nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, nói với vẻ dí dỏm.
Trong mắt những người khác cũng tràn ngập vẻ trêu ngươi.
Dương Thanh không thèm nói nhảm, chỉ vận chuyển Chiến Thần Quyết, khí thế mạnh mẽ lan ra từ người anh.
Giờ anh đã đạt đến Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, khi không kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, ít nhất anh cũng có thể phát huy thực lực ngang với Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ.
Đám cao thủ vừa nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt trêu tức cũng cảm nhận được khí thế của anh đang mạnh dần, nụ cười trên mặt họ mất hẳn, thay vào đó là vẻ kinh hãi.
“Tên nhãi này có gì đó khác thường, tại sao tôi không nhìn thấu cảnh giới võ thuật của cậu ta?”
Người trung niên xấu xí kia bỗng nghiêm nghị nói.
Một cao thủ đứng cạnh ông ta cũng có vẻ nghiêm nghị, trầm giọng nói: “Bởi vì thực lực của cậu ta hơn xa ông”.
Người trung niên xấu xí kia nói với vẻ không tin: “Sao có thể chứ? Tôi là cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh, cho dù tên nhãi này lợi hại hơn nữa thì cũng không thể vượt xa Siêu Phàm Lục Cảnh đúng không?”
Rõ ràng Đinh Xương cũng không nói cho họ biết thực lực của Dương Thanh mạnh đến đâu.
Lúc này, Đinh Xương vẫn chưa đuổi kịp vì trước đó đã bị Dương Thanh đánh trọng thương bằng dao găm linh khí.
Lão già dẫn đầu nghiêm nghị nói: “Tên nhãi này đúng là có gì đó khác thường, ngay cả tôi cũng không nhìn thấu cậu ta”.
Lão già vừa lên tiếng là người có thực lực mạnh nhất trong số các cao thủ này, đã đạt đến Siêu Phàm Thất Cảnh hậu kỳ.
Nghe thấy ông ta nói thế, những người khác đều có vẻ kinh ngạc, người trung niên xấu xí kia nuốt nước bọt, nói với vẻ không dám tin: “Chẳng lẽ thực lực của cậu ta đã vượt xa Siêu Phàm Thất Cảnh hậu kỳ rồi à?”
“Giết!”