Chương 723: Thì ra là cậu
Lúc này, tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía Mạc Đông Húc.
Mạc Đông Húc cười nhạo một tiếng: “Anh nghĩ chỉ với Dạ Thượng Hoàng Triều là có thể ép tôi xin lỗi anh sao?”
Tôn Mỹ Quyên cũng đứng dậy, lạnh mặt nói: “Dương Thanh, tôi thừa nhận chúng tôi đã coi thường anh. Nhưng vậy thì đã sao? Tôi là con gái của ông chủ nhà họ Tôn, anh có tư cách bắt chồng tôi xin lỗi anh sao?”
Hai bố con nhà họ Trần nhìn Mạc Đông Húc và Tôn Mỹ Quyên như nhìn hai đứa ngu.
Tiếp xúc với Dương Thanh càng lâu, bọn họ càng thấy thực lực của anh sâu không lường được.
Tuy nhà họ Thái không bằng tám gia tộc đứng đầu Yến Đô nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu.
Vậy mà gia tộc ấy đã biến mất khỏi Yến Đô chỉ trong một đêm, tài sản trị giá hàng trăm tỷ được bán lại cho Dương Thanh chỉ với mười tỷ.
Quan trọng là người của Hiệp hội Võ thuật đứng sau nhà họ Thái cũng không làm gì được anh.
“Các người là cái thá gì mà dám đối nghịch cậu Thanh?”
Trần Hạo không chút do dự đứng phắt dậy quát Tôn Mỹ Quyên.
“Còn ông là cái thá gì?”
Tôn Mỹ Quyên cả giận nói.
“Tôi chính là chủ nhà họ Trần, gia tộc thay thế nhà họ Thái”, Trần Hạo đáp.
Nghe vậy, sắc mặt Tôn Mỹ Quyên trở nên khó coi. Cô ta là con gái ông chủ nhà họ Tôn, đương nhiên biết địa vị của nhà họ Thái.
Bố cô ta là Tôn Húc cũng không dám tùy tiện đắc tội Thái Hoàng, chủ nhà họ Thái.
Bây giờ nhà họ Trần thế chỗ nhà họ Thái, chứng tỏ bọn họ còn mạnh hơn.
Nếu Trần Hạo là chủ nhà họ Trần, chắc chắn địa vị sẽ cao hơn Thái Hoàng lúc trước.
Người như vậy lại hèn mọn quỳ xuống xin tha trước mặt Dương Thanh.
Không chỉ Tôn Mỹ Quyên, Mạc Đông Húc cũng lo lắng. Anh ta đã tin Dương Thanh chính là người đứng sau nhà họ Trần.
Những người còn lại im phăng phắc, không dám thở mạnh.
Hiện giờ là thần tiên đánh nhau, bọn họ nên tránh càng xa càng tốt.
“Dù nhà họ Trần thay thế nhà họ Thái thì đã sao? Có lẽ các người không biết nhà họ Thái được Hiệp hội Võ thuật nâng đỡ nhỉ?”
Tôn Mỹ Quyên đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Các người dám động vào gia tộc được Hiệp hội Võ thuật bồi dưỡng, bọn họ sẽ để yên cho các người chắc?”
“Nếu tôi nói tối qua Hiệp hội Võ thuật đã tìm đến tôi rồi thì sao?”, Dương Thanh híp mắt cười nói.
Tôn Mỹ Quyên không tin, cười nhạo anh: “Được rồi, đừng vờ vịt nữa. Tôi thừa nhận đã xem thường anh, nhưng anh cũng chưa đủ tư cách đối đầu với nhà họ Tôn của tôi đâu”.
“Chuyện của chồng tôi và Tống Hoa Nhã đã kết thúc. Thù oán của bọn họ đến đây là hết”.
Dứt lời, cô ta lại quay sang nói với những người khác: “Được rồi, chúng ta đi thôi!”
“Hết sao?”
Dương Thanh cười hỏi: “Cô nói hết là hết sao? Vừa rồi các người còn phách lối bắt tôi xin lỗi cơ mà?”
“Sao bây giờ lại muốn đi? Có đi cũng phải xin lỗi em gái tôi đã chứ?”
“Nếu cô ấy không tha thứ, tôi xem ai rời khỏi đây được?”
Dương Thanh cười lạnh hỏi.
Nghe vậy, đám người Tôn Mỹ Quyên đều hốt hoảng.
“Dương Thanh, anh đừng có được voi đòi tiên. Chọc giận nhà họ Tôn sẽ không có kết cục tốt đâu”, Tôn Mỹ Quyên giận dữ uy hiếp.
“Cô tự tin về gia tộc như vậy, tôi sẽ gọi Tôn Húc đến đón cô”, Dương Thanh nói.
Ngay sau đó, một nhóm người cao to lực lưỡng xông vào phòng chặn cửa lại, không ai ra được.
Dương Thanh ung dung ngồi trên sofa, ngó lơ Tôn Mỹ Quyên.
Mạc Đông Húc vẫn luôn im lặng không nói, sắc mặt vặn vẹo dữ tợn.
Anh ta cứ tưởng lần này trở về có thể trả thù Tống Hoa Nhã, nào ngờ vừa mới bắt đầu đã sắp thất bại.
Sắc mặt Tôn Mỹ Quyên rất khó coi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh đã muốn gọi bố tôi đến đón, tốt nhất đừng hối hận!”
Dương Thanh cười khinh bỉ: “Cô yên tâm, kẻ hối hận chỉ có thể là các người!”
Dứt lời, anh lại nhìn sang Thượng Hiểu Hà, Vương Hoan và Dương Tùng: “Ba người cũng mau gọi người lớn trong gia tộc tới xin lỗi tôi đi. Nửa tiếng sau chủ gia tộc nào không tới thì gia tộc đó sẽ bị xóa sổ ngay trong đêm nay!”
“Các người đừng tưởng tôi nói đùa, hãy lấy nhà họ Thái làm gương!”
Nghe thấy anh nhắc tới nhà họ Thái, đám người Dương Tùng sợ phát khiếp.
Đến cả nhà họ Thái cũng bị người khác thay thế chỉ sau một đêm, huống chi là mấy gia tộc cỏn con của bọn họ. Dương Thanh muốn tiêu diệt quả thực dễ như trở bàn tay.
Mấy người cuống quít gọi về gia tộc.
Tôn Mỹ Quyên cũng gọi điện thoại: “Bố ơi, con bị người ta nhốt ở Dạ Thượng Hoàng Triều. Anh ta nói muốn bố tự tới đón, nếu không sẽ giết con!”
“Cái gì? Dám động vào con gái của Tôn Húc này, chán sống rồi sao?”
Tôn Húc nghe xong lập tức nổi giận: “Con gái đừng sợ. Bây giờ bố lập tức gọi cao thủ hàng đầu tới đó. Bố muốn xem thử là kẻ nào dám động vào con gái bố!”
“Vâng, con chờ bố!”, Tôn Mỹ Quyên nhanh chóng cúp máy.
“Dương Thanh, bố tôi sắp dẫn cao thủ trong gia tộc tới. Anh cứ chờ chết đi!”, cô ta hống hách nói.
Cô ta thừa nhận mình coi thường Dương Thanh nhưng không tin anh có thể làm gì nhà họ Tôn.
Đối với cô ta, tám gia tộc đứng đầu Yến Đô là thế lực mạnh nhất, lai lịch của Dương Thanh lớn đến đâu cũng không phải đối thủ.
Dương Thanh thờ ơ nói với Tống Hoa Nhã: “Bây giờ em đã buông bỏ được chưa?”
Tống Hoa Nhã biết anh đang muốn nói gì, gật đầu thân mật ôm cánh tay Dương Thanh, cười đáp: “Cảm ơn anh!”
Có thể thấy cô ta thực sự quên được Mạc Đông Húc, nụ cười rất chân thành.
Dương Thanh hiểu ý cười một tiếng. Hôm nay anh theo cô ta tới đây rất có ý nghĩa.
Thấy hai người họ thân mật, Mạc Đông Húc lại càng tức giận.
Trong lòng anh ta, dù Tống Hoa Nhã không phải người phụ nữ của mình thì cũng không thể thuộc về người khác.
Anh ta thà để Tống Hoa Nhã chết đi.
“Khách sáo với anh làm gì? Anh không thể làm người anh trai vô dụng được”, Dương Thanh cưng chiều nói.
Vẻ mặt Trần Hân Như tràn đầy hâm mộ nhưng không dám lên tiếng, đứng im chờ đợi chuyện sắp xảy ra.
Hai mươi phút sau, bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.
Tôn Mỹ Quyên cười lạnh nói: “Dương Thanh, nếu bây giờ anh và con ả đê tiện kia quỳ xuống xin tha, có lẽ tôi sẽ tha cho hai người một con đường sống. Nếu không sẽ hết cơ hội!”
Đối với cô ta, tám gia tộc đứng đầu Yến Đô là thế lực mạnh nhất, lai lịch của Dương Thanh lớn đến đâu cũng không phải đối thủ.
Dương Thanh thờ ơ nói với Tống Hoa Nhã: “Bây giờ em đã buông bỏ được chưa?”
Tống Hoa Nhã biết anh đang muốn nói gì, gật đầu thân mật ôm cánh tay Dương Thanh, cười đáp: “Cảm ơn anh!”
Có thể thấy cô ta thực sự quên được Mạc Đông Húc, nụ cười rất chân thành.
Dương Thanh hiểu ý cười một tiếng. Hôm nay anh theo cô ta tới đây rất có ý nghĩa.
Thấy hai người họ thân mật, Mạc Đông Húc lại càng tức giận.
Trong lòng anh ta, dù Tống Hoa Nhã không phải người phụ nữ của mình thì cũng không thể thuộc về người khác.
Anh ta thà để Tống Hoa Nhã chết đi.
“Khách sáo với anh làm gì? Anh không thể làm người anh trai vô dụng được”, Dương Thanh cưng chiều nói.
Vẻ mặt Trần Hân Như tràn đầy hâm mộ nhưng không dám lên tiếng, đứng im chờ đợi chuyện sắp xảy ra.
Hai mươi phút sau, bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.
Tôn Mỹ Quyên cười lạnh nói: “Dương Thanh, nếu bây giờ anh và con ả đê tiện kia quỳ xuống xin tha, có lẽ tôi sẽ tha cho hai người một con đường sống. Nếu không sẽ hết cơ hội!”
Dương Thanh cười nhạo một tiếng, ăn miếng trả miếng: “Vậy thì tôi cũng khuyên cô một câu. Nếu cô và thằng chồng khốn nạn kia quỳ xuống nhận lỗi với Hoa Nhã, xin cô ấy tha thứ, lát nữa tôi sẽ tha cho hai người một mạng!”
“Dương Thanh, anh chán sống rồi!”
Tôn Mỹ Quyên nghiến răng nghiến lợi, ác độc nói: “Anh đã không trân trọng cơ hội này thì cứ chờ hứng chịu lửa giận của bố tôi đi! Ngày này năm sau chính là ngày giỗ của các người!”
“Rầm!”
Đúng lúc này, cửa phòng bị đạp ra, tiếng rống giận vang lên: “Đồ chết tiệt, sao mày dám bắt con gái của tao?”
“Bố ơi, chính là tên khốn đáng chết này. Anh ta còn uy hiếp con, bắt con và Đông Húc quỳ xuống xin tha, nếu không sẽ giết chúng con!”
Thấy Tôn Húc tới, Tôn Mỹ Quyên lập tức ấm ức chỉ vào Dương Thanh mách tội.
Cô ta híp mắt chế giễu: “Dương Thanh, không phải vừa nãy anh phách lối lắm sao? Tiếp tục đi!”
“Dương Thanh?”
Nghe thấy cái tên con mình vừa nhắc tới, Tôn Húc chỉ thấy vô cùng quen thuộc. Đến khi nhìn theo hướng con gái chỉ, ông ta suýt bị dọa hết hồn.
“Cậu… cậu… cậu Thanh!”
Tôn Húc hoảng sợ, chân mềm nhũn quỳ rạp xuống: “Sao… sao cậu lại ở đây?”
----------------------------