Đêm nay là một đêm mất ngủ. Chủ của bốn Vương tộc thành viên trong Liên minh Vương tộc đều thấp thỏm lo âu.
Nhóm chín cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong và mười một cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ đã xuất phát đến Vương thành Quan.
Đây chính là thực lực mạnh nhất của Liên minh Vương tộc.
Một khi thất bại sẽ gây ra tổn thất cực lớn đối với liên minh Vương tộc.
Không chỉ các thành viên của liên minh Vương tộc, các chủ gia tộc lớn của Vương thành Quan cũng bị mất ngủ.
Bọn họ biết rõ rất có thể đêm nay Vương thành Quan sẽ bị bốn Vương thành còn lại liên thủ công kích.
Nếu không có Dương Thanh, Vương thành Quan chính là lấy một địch bốn!
Có thể nói số phận của cả Vương thành Quan đều phải dựa vào Dương Thanh.
“Bố tin tưởng Dương Thanh tới vậy sao?”
Trong một căn biệt thự xa hoa của Vương phủ Quan, Quan Vương đang đi đi lại lại trong phòng. Quan Hồng Nghị bỗng lo lắng hỏi.
Quan Vương cau mày, nổi giận quát: “Câm miệng!”
“Sao con dám gọi thẳng tên của cậu Thanh? Nếu còn dám làm vậy, đừng trách bố không nể tình!”
Lúc này Quan Hồng Nghị mới ý thức được địa vị của Dương Thanh trong lòng Quan Vương, vội vàng nói: “Con xin lỗi bố, con sai rồi! Sau này con không dám gọi thẳng tên của cậu Thanh nữa”.
Nghe vậy, sắc mặt Quan Vương mới hòa hoãn xuống, trầm giọng nói: “Con cho rằng chuyện đến nước này, chúng ta còn sự lựa chọn nào khác sao?”
“Bốn Vương tộc còn lại đều muốn đối phó cậu Thanh. Chúng ta biết cậu ấy là cao thủ Thần Cảnh, thực lực sâu không lường được. Nếu còn liên thủ với các Vương tộc khác đối phó cậu ấy chẳng phải là tự tìm đường chết sao?”
“Vậy thì tại sao chúng ta còn gia nhập Liên minh Vương tộc làm gì?”
Mặc dù Quan Hồng Nghị biết Dương Thanh rất mạnh nhưng lần này dù sao Vương tộc họ Quan cũng đang đối địch với bốn Vương tộc còn lại.
Trong lòng lão ta vô cùng bất an.
Không phải không tin tưởng thực lực của Dương Thanh, mà là lo lắng trong Liên minh Vương tộc cũng có cao thủ Thần Cảnh.
“Bố ơi, con đang lo Liên minh Vương tộc cũng sẽ mời cao thủ Thần Cảnh tới”.
Quan Hồng Nghị trầm giọng nói: “Một khi bọn họ mời được cao thủ Thần Cảnh tới, cậu Thanh chắc chắn sẽ bị cầm chân. Đến lúc đó Vương tộc họ Quan chúng ta sẽ phải đối mặt với cả bốn Vương tộc còn lại”.
“Không phải con không tin tưởng cậu Thanh, mà là chuyện này liên quan tới sự tồn vong của Vương tộc họ Quan, con không thể không lo được!”
Nghe ông ta nói thế, Quan Vương vui mừng ra mặt.
“Con có thể nghĩ được như vậy là rất tốt!”
Quan Vương nghiêm giọng nói: “Nhưng con phải hiểu, đây là cơ hội tốt nhất để chúng ta bỏ xa các Vương tộc còn lại”.
“Nếu bỏ lỡ sẽ không dễ dàng có lại được đâu”.
Quan Hồng Nghị đỏ mắt nói: “Nhưng bố làm vậy là đang đánh cược cả Vương tộc họ Quan đấy! Một khi thua cuộc, bố sẽ trở thành tội đồ lớn nhất của gia tộc”.
Quan Vương lập tức im lặng. Không phải lão ta không nghĩ tới chuyện này, chỉ là trong lòng vẫn luôn nung nấu giấc mơ khôi phục vinh quang trăm năm trước của Vương tộc họ Quan.
Vậy nên lão ta không muốn bỏ lỡ.
Gia nhập Liên minh Vương tộc có cơ hội để khôi phục sự huy hoàng trăm năm trước, nhưng nếu vậy cả năm Vương tộc đều sẽ tăng vọt thực lực.
So với hiện giờ, Vương tộc họ Quan vẫn chưa thể bỏ xa các Vương tộc còn lại.
Thậm chí còn có khả năng sẽ bị chiếm đoạt.
Chủ của năm Vương tộc làm gì có ai lương thiện?
Bây giờ trong năm Vương tộc, Vương tộc họ Quan có thực lực yếu nhất. Đợi sau khi Liên minh Vương tộc thực sự chiếm được Đế Thôn, sao có thể đảm bảo sẽ chia chác công bằng?
Dù thực sự có thể làm được, Vương tộc họ Quan vẫn là gia tộc yếu nhất trong năm Vương tộc.
Đến lúc đó liệu các Vương tộc khác có ý đồ chiếm cả Vương tộc họ Quan hay không?
Sau khi chia chác Đế Thôn, thực lực của các Vương tộc đều sẽ tăng vọt, nhưng e vẫn còn khoảng cách rất lớn để sánh bằng Hoàng tộc.
Trong tình huống này, Vương tộc khó tránh khỏi muốn sánh vai với Hoàng tộc. Bằng cách nào? Có lẽ chỉ còn cách chiếm đoạt Vương tộc khác.
Mà gia tộc yếu nhất trong năm Vương tộc, có khả năng bị đánh chiếm nhất chính là Vương tộc họ Quan.
“Đúng là bố đánh cược bằng cả Vương tộc họ Quan. Nhưng nếu bố gia nhập Liên minh Vương tộc, chẳng phải cũng như vậy sao?”
Sau một hồi im lặng, Quan Vương kích động nhìn Quan Hồng Nghị nói: “Bố có thể chắc chắn nói cho con biết, nếu có cơ hội nhất định bố sẽ chiếm đoạt Vương tộc khác!”
“Nhưng Vương tộc họ Quan có thực lực yếu nhất trong năm Vương tộc. Một khi liên minh Vương tộc thắng được cậu Thanh, gia tộc có khả năng bị chiếm nhất chính là chúng ta!”
Nghe vậy, Quan Hồng Nghị lập tức trợn tròn mắt, trong lòng kinh hãi, nhưng cũng hiểu Quan Vương không hề nói bừa.
“Còn nếu chúng ta lựa chọn cậu Thanh thì khác. Nếu Liên minh Vương tộc thua, dù người đạt được lợi ích cuối cùng là cậu Thanh thì thực lực của Vương tộc họ Quan vẫn không giảm, trong khi các Vương tộc khác trong liên minh lại bị tổn thất lớn. Vậy thì coi như chúng ta đã thắng, cũng có thể kéo dãn chênh lệch với các Vương tộc khác”.
“Hơn nữa, chúng ta cũng có thể nhờ đó đạt được lòng tin của cậu Thanh. Đợi đến khi cậu ấy nắm giữ được Đế Thôn, ngoại trừ gia tộc Cổ Võ trong truyền thuyết cả Chiêu Châu này còn thế lực nào có thể uy hiếp được cậu ấy?”
“Hoàng tộc thì đã sao? Chỉ cần có cậu Thanh, Hoàng tộc cũng không dám động tới chúng ta”.
Quan Vương ngạo nghễ nói.
Giờ phút này, Quan Hồng Nghị sợ ngây người, rốt cuộc hiểu tại sao Quan Vương lại chọn Dương Thanh mà không phải Liên minh Vương tộc.
“Con hiểu rồi bố. Tại con thiển cận, chỉ thấy được tình thế trước mắt, lại bị sức mạnh của Liên minh Vương tộc che mắt nên chưa thể thấy rõ nguy cơ Vương tộc họ Quan phải đối mặt sau khi Liên minh Vương tộc giành chiến thắng”.
Quan Hồng Nghị chân thành nói: “Bố yên tâm, sau này con sẽ không còn ý nghĩ nào khác. Từ nay trở đi, cậu Thanh chính là thần của con!”
Lúc này Dương Thanh không hề hay biết mình đã trở thành thần trong mắt người khác. Anh đang say trong giấc nồng.
Dù Liên minh Vương tộc phái tới đội ngũ mạnh nhất cũng chẳng là gì đối với anh.
Sáng sớm hôm sau, một chiếc xe sang trị giá mấy triệu đỗ lại trước cổng biệt thự ở ngoại ô Vương thành Quan.
Trong biệt thự có mười mấy cao thủ đang ngồi, ai nấy đều tỏa ra khí thế khủng bố.
Bọn họ đều ngồi im trong phòng, không ai gặp chuyện.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng có tiếng động. Một chiếc Mercedes Benz G-Class màu đen đỗ lại trước cổng.
Năm cao thủ dáng người cao lớn bước ra khỏi xe, trên người bọn họ đều có khí thế dọa người.
Nhất là ông già tóc trắng dẫn đầu càng có khí thế hùng mạnh hơn, thực lực Vương Cảnh đỉnh phong, còn có cảm giác đã đạt tới bán bộ Thần Cảnh.
“Người đến đủ hết chưa?”
Sau khi năm người đi vào trong biệt thự, ông già dẫn đầu lạnh lùng nhìn xung quanh, bỗng lên tiếng hỏi: “Tôi là Trịnh Càn Khôn của Vương tộc họ Bạch, cũng là người phụ trách hành động lần này của Liên minh Vương tộc!”
Trong mắt những người khác đều hiện lên vẻ kinh ngạc.
Trịnh Càn Khôn là cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong nổi danh nhiều năm của Vương tộc họ Bạch. Bọn họ đều là các cao thủ hàng đầu của Vương tộc, đương nhiên đã từng nghe nói tới cái tên này.
Nghe đồn hơn hai mươi năm trước, Trịnh Càn Khôn đã đạt tới Vương Cảnh đỉnh phong. Đã hai mươi trôi qua, thực lực của ông ta thật sự chỉ là Vương Cảnh đỉnh phong thôi sao?
Dù là thật nhưng e là sức chiến đấu của ông ta cũng cực kỳ khủng bố, chắc hẳn có thể sánh bằng bán bộ Thần Cảnh.
Đến cả chủ của các Vương tộc cũng chưa có được thực lực mạnh mẽ như vậy.
Bạch Vương phái ông ta tới phụ trách hành động của Liên minh Vương tộc cũng vô cùng thích hợp.
“Chào ông Trịnh!”
Lập tức có người chủ động chào hỏi.
Trịnh Càn Khôn khẽ gật đầu, liếc mắt nhìn đồng hồ rồi ra lệnh: “Xuất phát!”
“Vâng!”
Hai mươi cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong và Vương Cảnh hậu kỳ lần lượt lên xe rời khỏi biệt thự.
Đích đến: Vương tộc họ Quan!
Lúc này trông Vương tộc họ Quan vẫn không có gì bất thường, nhưng mọi người đều biết rõ tối nay Vương tộc họ Quan đã tập hợp toàn bộ các cao thủ hàng đầu của các thế lực lớn trong Vương thành Quan ở đây.