Là một trong những cao thủ hàng đầu của Trung Giới giới Cổ Võ, ông ta chưa từng thấy một võ sĩ nào còn trẻ như vậy mà đã có sức mạnh sánh ngang với Thiên Cảnh Lục Phẩm hậu kỳ.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, chắc chắn ông ta sẽ không tin trên đời này lại tồn tại một người thanh niên đáng sợ như vậy.
Phải biết rằng, trước đây, Dương Thanh chỉ có thực lực ở Thiên Cảnh Ngũ Phẩm hậu kỳ mà thôi.
Nhưng ai có thể ngờ rằng sau khi anh đột phá, lại lập tức có được sức mạnh của Thiên Cảnh Lục Phẩm hậu kỳ.
Nếu cho anh thêm thời gian trưởng thành phát triển, há chẳng phải sẽ trở thành cao thủ Thiên Cảnh Thất Phẩm hậu kỳ sao?
Đến lúc đó, nếu Dương Thanh muốn giết ông ta, có lẽ chỉ cần vẩy mấy ngón tay cũng có thể làm được.
Nghĩ đến đây, sát khí trong lòng Cảnh Kim Hoa càng sâu đậm hơn, hôm nay cho dù phải trả giá đắt, ông ta cũng phải giết chết Dương Thanh.
Lúc này, trong mắt Dương Thanh tràn đầy ý chí chiến đấu điên cuồng, đôi nhìn chằm chằm Cảnh Kim Hoa, anh nói: “Đừng nói nhảm nữa, muốn đánh thì đánh đi! Tôi thì lại muốn xem xem, nhị trưởng lão của Thiên Hải Tông như ông, rốt cuộc mạnh cỡ nào?”
Nếu như đến cả Cảnh Kim Hoa anh cũng xử lý được, vậy thì ngày mai ở tông Hợp Hoan, làm sao anh có thể cứu được Tần Thanh Tâm đây?
Đây cũng là lý do tại sao anh chọn chiến đấu một trận.
Cho dù thực lực của anh không đủ để đánh lại Cảnh Kim Hoa, thì anh vẫn phải chiến đấu, chỉ có trong trận chiến sinh tử, anh mới có thể gia tăng sức mạnh của mình một cách nhanh hơn.
“Nếu cậu cứ nằng nặc đòi chết, thì tôi sẽ toại nguyện cho cậu!”
Cảnh Kim Hoa nói với giọng lạnh lùng, tuy rằng ông ta rất thèm muốn công pháp của Dương Thanh, nhưng sau khi nhìn thấy thực lực của Dương Thanh, ông ta thà từ bỏ công pháp tu tiên để giết chết Dương Thanh.
Theo cùng câu nói của ông ta, một luồng khí đáng sợ bùng phát từ cơ thể ông ta.
“Bùm!”
Chỉ thấy chân ông ta đạp mạnh một cái, cả thân hình hóa thành một ảo ảnh, lao thẳng về phía Dương Thanh.
Lúc này, Dương Thanh cảm thấy lông măng trên người mình đều dựng đứng lên, như là một phản xạ có điều kiện, anh liền giơ tay đánh ra một đòn.
“Đùng!”
Trong giây tiếp theo, một bóng người lập tức vút bay lên không trung.
Người bị hất tung lên không trung không ai khác chính là Dương Thanh.
Ngực của Dương Thanh bị một đòn của Cảnh Kim Hoa đánh trúng làm anh bị thương nặng, phun ra một ngụm máu tươi, trong phút chốc sắc mặt tái nhợt đi.
“Oắt con, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, giao ra công pháp tu tiên của cậu ra đây, tôi sẽ cho cậu toàn mạng!”
Cảnh Kim Hoa nhìn Dương Thanh với ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, hoàn toàn không thèm để Dương Thanh vào mắt.
Dương Thanh từ dưới đất đứng dậy, khóe miệng nhếch lên một đường cong trêu chọc, anh nhìn chằm chằm vào Cảnh Kim Hoa rồi nói: “Muốn lấy công pháp tu tiên của tôi, chỉ dựa vào chút thực lực này liệu có đủ không?”
“Hả?”
Cảnh Kim Hoa nhíu mày, nghe Dương Thanh nói thì có nghĩa là anh ta có thể trở nên mạnh hơn sao?
Làm sao có thể chứ?
Chưa đến ba mươi tuổi, anh đã có được thực lực sánh ngang với Thiên Cảnh Lục Phẩm hậu kỳ, nếu thật sự anh có được thực lực của Thiên Cảnh Lục Phẩm đỉnh phong. . .
Nghĩ đến đây, Cảnh Kim Hoa vội vàng lắc đầu, bỏ qua cái suy nghĩ bất khả thi này ra khỏi đầu.
“ Hừ!”
Cảnh Kim Hoa nói với giọng lạnh lùng: “Chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi, cậu thật sự cho rằng mình là cao thủ đứng đầu Trung Giới giới Cổ Võ sao?”