Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Long Hổ Đan mà Dương Thanh dùng lúc nãy, vừa nhìn đã biết là loại cao cấp bất phàm.

Chẳng lẽ, sau lưng tên nhóc này, thật sự có một ma tu thực lực hùng mạnh sao?

Nghĩ đến đây, ánh mắt sát ý Lê Nguyên Thanh lại càng nặng nề.

Bên phe cánh Thiên Hải Tông, vẻ mặt Tiêu Thanh Vân đầy vẻ lo lắng, không ai biết ông ta đang nghĩ gì.

Võ Xương bỗng nhìn Tiêu Thanh Vân hỏi: “Tam trưởng lão, ông cảm thấy cái tên đến từ giới thế tục này có thể kiên trì được bao lâu?"

Tiêu Thanh Vân vô cảm nói: “Nhiều nhất là một phút!”

Võ Xương cười lớn, lên tiếng nói: “Có thể ép Lê Nguyên Thanh đến mức này, nếu cậu ta thật sự có thể kiên trì được một phút trong tay Lê Nguyên Thanh thì đúng là không tệ.”

Vẻ mặt Ngô Hùng Bá nặng nề, hai mắt nhìn chằm chằm Dương Thanh.

Thực lực Dương Thanh thể hiện lúc này càng mạnh, ông ta càng cảm thấy đáng tiếc, gần như không cần nghi ngờ, một khi cho Dương Thanh đủ thời gian, Dương Thanh chắc chắn sẽ trưởng thành lợi hại đến đáng sợ.

Chỉ là, thực đáng tiếc, đối thủ của anh lại là Lê Nguyên Thanh, là cao thủ đỉnh cao, sau khi dùng bí thuật thì có thể miễn cưỡng tăng thực lực lên đến Thiên Cảnh sơ kỳ thất phẩm bán bộ.

Dương Thanh nuốt hết một hơi năm viên Long Hổ Đan xong, một luồng khí thế bỗng bùng nổ trong thân thể anh, như muốn đâm thủng cả người anh.

Đau đớn như kim châm khiến Dương Thanh có cảm giác sống không bằng chết, nhưng anh vẫn cố nhịn không để bản thân ngã xuống.

Nếu không bị buộc đến bước này, sao anh có thể dùng đến thủ đoạn mạo hiểm như vậy để nâng cao thực lực chứ?

Anh vội vàng sử dụng Chiến Thần Quyết, điên cuồng hấp thụ năng lượng của Long Hổ Đan.

Khí thế trên người anh cũng bắt đầu dâng cao.

“Ồ?”

Lê Nguyên Thanh cảm nhận được khí thế trên người Dương Thanh mạnh mẽ không ngừng, vẻ mặt lập tức thay đổi, khó tin mà nói: “Sao có thể chứ?”

Ông ta phải dùng bí thuật mới có thể nâng cao thực lực đến mức này, tại sao Dương Thanh cũng có thể nâng cao thực lực được đến mức này chứ.

Bí thuật ông ta sử dụng, nói đúng hơn là cấm thuật, một khi dùng đến thì sẽ phải trả một cái giá rất đắt.

Nhưng vì để giết chết Dương Thanh, ông ta không thể không làm như vậy.

Bây giờ, Dương Thanh cũng nâng cao thực lực đến cấp bậc của ông ta, có thể tưởng tượng được ông ta căm hận thế nào.

“Nhóc con, cậu đúng là đáng chết!”

Lê Nguyên Thanh nghiến răng nghiến lợi nói.

Đạp mạnh xuống đất, mặt đất vang lên một tiếng “bịch” rất lớn, lập tức nứt ra, bóng dáng ông ta thoáng chốc đã xuất hiện trước mặt Dương Thanh.

“Chết đi cho tôi!”

Lê Nguyên Thanh rống lớn, cánh tay trái to hơn gấp đôi bông chốc giáng xuống đầu Dương Thanh.

Lúc này, tất cả mọi người đều nín thở, tập trung nhìn cảnh tượng trước mặt.

“Ầm!”

Giây tiếp theo, cảnh tượng khiến tất cả mọi người kinh sợ đã xảy ra, chỉ thấy Dương Thanh chắn ngang hai tay trước ngực, nắm đấm của Lê Nguyên Thanh nặng nề giáng xuống hai cánh tay anh.

Sau đó tiếng xương rạn nứt vang lên, hai cánh tay Dương Thanh lập tức bị gãy, thân thể anh trực tiếp bị đẩy lùi ra sau mười mấy bước.

“Dương Thanh!”

Thấy Dương Thanh bị Lê Nguyên Thanh đánh gãy hai cánh tay, vẻ mặt Ngô Hùng Bá lập tức thay đổi, chân di chuyển muốn lao đến bảo vệ Dương Thanh.

“Ngô Hùng Bá!”

Võ Xương rống giận, lập tức chặn đường Ngô Hùng Bá, trừ phi Ngô Hùng Bá đánh bại ông ta, nếu không không thể cứu được Dương Thanh.

Ngô Hùng Bá lạnh giọng nói: “Võ Xương, tha cho Dương Thanh một con đường sống, tôi có thể chắp tay nhường Bạch Hổ Thành!”

Vừa dứt lời, mọi người ở đây đều kinh ngạc!

Ngô Hùng Bá vì cứu Dương Thanh mà nguyện ý giao lại Bạch Hổ Thành?

Ông ta là thành chủ của Bạch Hổ Thành, một khi nhường lại Bạch Hổ Thành, ông ta còn có thể xem như là thành chủ được hay sao?

Ngay cả Võ Xương cũng ngây người, ông ta thực sự không thể ngờ được, Ngô Hùng Bá sẽ vì một nhân vật nhỏ mà có thể làm ra chuyện như vậy.

Nhưng cũng chỉ trong thoáng chốc, ông ta đã nhanh chóng định thần lại.

Hiện tại kết giới giữa giới thế tục và Trung Giới giới Cổ Võ đang không ngừng biến mất, không bao lâu nữa, hai giới sẽ hoàn toàn dung hợp thành một.

Đến lúc đó, một nơi nhỏ như Bạch Hổ Thành thì có thể xem là gì chứ?

Thật sự khi đến lúc đó, đừng nói là Bạch Hổ Thành, mà các thể lực đỉnh cao của cả Trung Giới giới Cổ Võ đều sẽ từ bỏ địa bàn ban đầu, sau đó bắt đầu tranh giành địa bàn ở thế giới mới rộng lớn hơn.

Sau khi nghĩ rõ điểm này, Võ Xương cười lạnh nhìn Ngô Hùng Bá nói: “Ông xem tôi là tên ngốc sao?”

Ngô Hùng Bá trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm Võ Xương, tức giận nói: “Rốt cuộc ông muốn thế nào thì mới chịu tha cho Dương Thanh một con đường sống?”

Ông ta đã cược hết mọi thứ vào Dương Thanh, đã đi đến bước đường này rồi, nhất định phải bảo vệ được tính mạng Dương Thanh.

Thế nhưng Võ Xương lại không nể mặt ông ta gì cả, cười lạnh nói: “Không ngờ được, đường đường là thành chủ của Bạch Hổ Thành ở Trung Giới giới Cổ Võ, lại vì một tên nhãi từ giới thế tục, mà làm ra loại chuyện như vậy”.

“Muốn tha cho cậu ta một con đường sống, cũng không phải không thể, chỉ là yêu cầu của tôi, Ngô thành chủ làm không được”.

Ngô Hùng Bá cười lạnh nói: “Có yêu cầu gì, ông cứ việc nói!”

Vẻ mặt tươi cười của Võ Xương dần biến mất, nheo mắt nhìn chằm chằm Ngô Hùng Bá nó: “Tôi muốn ông quỳ xuống cầu xin tôi! Chỉ cần ông có thể làm được, bây giờ tôi sẽ bảo Lê Thanh Nguyên tha cho cậu ta!”

“Ông nói gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK