Chương 938: Đắc ý
Dương Thanh nhìn ông Đỗ với vẻ mặt kỳ lạ, khó trách Tiết Vương lại chủ động lấy lòng, còn tặng quà có giá trị lớn như thế, hóa ra lão ta vẫn nhớ đến Đế Thôn.
“Tôi nói tôi định thừa kế Đế Thôn khi nào thế?”
Dương Thanh cười híp mắt.
Ông Đỗ mỉm cười thần bí: “Nếu cậu Thanh không thể thừa kế Đế Thôn, tôi thực sự không tìm ra ai có tư cách đó”. Tiếp tục ủng hộ website T*amlinh2*47.*com nha !
“Được rồi, nhiệm vụ của tôi xem như đã hoàn thành, tôi cũng nên rời khỏi Yến Đô thôi”.
“Sau này, sản nghiệp của nhà họ Tiết ở Yến Đô sẽ do cậu Thanh toàn quyền xử lý”.
Ông Đỗ nói rồi quay người rời đi. Nhớ quay lại web t ruyện T amlinh nha !
Đến khi ông Đỗ đi khuất hẳn, nụ cười của Dương Thanh mới dần biến mất.
Anh ngẩn người nhìn mấy bản hợp đồng trong tay mình, không hề thoải mái như hồi nãy.
Năm mươi tỷ do Tiết Vương chủ động đưa tới dễ cầm lắm ư?
Có thể nói, đây là một củ khoai lang nóng bỏng tay.
Bây giờ người của các Vương tộc đang lũ lượt kéo tới Yến Đô, đều nhắm đến Đế Thôn.
Dương Thanh không hề muốn quan tâm, nhưng người của gia tộc nào cũng chủ động tìm anh hết.
Hình như anh đã lún sâu vào vũng bùn này, cho dù anh nói mình không hứng thú với Đế Thôn thì cũng không ai tin.
“Chẳng lẽ mình phải tham gia trận chiến tranh giành Đế Thôn thật à?”
Dương Thanh lẩm bẩm.
“Cậu không sao là tốt rồi”.
Thấy Mã Siêu vẫn đùa được, anh cũng yên tâm. Anh chợt nói: “Đúng rồi, bây giờ cậu đến tập đoàn Tân Thảo đi, tôi cũng qua đó”.
“Vâng!”
Mã Siêu đáp ngay.
Tập đoàn Tân Thảo chính là sản nghiệp của nhà họ Tiết ở Yến Đô, vừa nãy ông Đỗ đã đưa cho anh hợp đồng chuyển nhượng tập đoàn này.
Mã Siêu đã đến từ lâu, khi thấy Dương Thanh thì lập tức tiến lên đón.
“Cậu bị nội thương à?”
Dương Thanh nhíu mày nhìn Mã Siêu.
Với cấp bậc của Dương Thanh, anh có thể cảm nhận được hơi thở của Mã Siêu hơi hỗn loạn, rõ ràng đã bị nội thương. Tiếp tục ủng hộ website T*amlinh2*47.*com nha !
Mã Siêu mỉm cười: “Anh Thanh, anh còn không rõ năng lực hồi phục của em mạnh đến đâu à? Hơn nữa, em có người vợ giỏi y học như Ngải Lâm, mấy vết thương ấy đã là gì chứ?”
“Cậu cứ đắc ý thế đi!”
Dương Thanh cười mắng.
Tuy Mã Siêu bị nội thương nhưng đúng là không nghiêm trọng lắm, mấy ngày là khỏi rồi.
“Anh Thanh, anh gọi em đến tập đoàn Tân Thảo làm gì thế?”
Mã Siêu hỏi.
“Dẫn cậu tới làm quen”.
Dương Thanh cười bảo.
Mã Siêu ngơ ngác: “Em nghe nói tập đoàn này là sản nghiệp của Vương tộc họ Tiết, có gì hay ho để làm quen?”
“Cứ vào xem sao đã”.
Dương Thanh nói rồi đi vào trước.
“Cho hỏi hai anh tìm ai ạ?”
Hai người vừa bước vào đại sảnh của tập đoàn Tân Thảo, đã có người bước lên hỏi.
“Tôi muốn gặp tổng giám đốc của các cô”.
Dương Thanh nói.
“Anh đã hẹn trước chưa ạ?”
Thấy Dương Thanh muốn tìm giám đốc, giọng điệu của đối phương cũng cung kính hơn rất nhiều.
“Chưa, cô cứ nói cho người đó biết tôi tên Dương Thanh”.
Bây giờ xem như cả tập đoàn Tân Thảo đã thuộc về Dương Thanh, sao anh phải hẹn trước khi muốn gặp tổng giám đốc công ty chứ?
“Rất xin lỗi, nếu chưa hẹn trước thì tôi không thể dẫn anh đi gặp tổng giám đốc được”.
Sau khi biết Dương Thanh chưa hẹn trước, giọng điệu của nhân viên lễ tân lại cứng rắn hẳn lên.
Dương Thanh nhíu mày: “Cô không nói với tổng giám đốc của cô một tiếng được à?”
Trong tình huống bình thường, cho dù là ở tập đoàn Nhạn Thanh, nếu có người chưa hẹn trước muốn gặp Dương Thanh, lễ tân cũng sẽ chủ động gọi điện để báo cho anh biết tên và mục đích của đối phương.
Không ngờ nhân viên lễ tân của tập đoàn Tân Thảo lại có thái độ thế này.
“Đâu phải ai cũng gặp được tổng giám đốc của chúng tôi? Nếu ai cũng đòi gặp anh ấy thì anh ấy làm việc kiểu gì nữa?”
Nhân viên lễ tân nói với vẻ nghiêm túc: “Mời các anh đi cho, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ đấy!”
“Cô muốn chết à!”
Mã Siêu lập tức nổi giận.
“Bảo vệ! Bảo vệ đâu! Có người đến gây rối!”
Nhân viên lễ tân lập tức hô lên.
Mấy bảo vệ mặc đồng phục lập tức xông đến, bao vây Dương Thanh và Mã Siêu lại.
Dương Thanh nhíu mày, ông Đỗ vừa giao tập đoàn Tân Thảo cho anh, anh không biết liên lạc với ai nên mới đích thân đến đây một chuyến.
Không ngờ, chẳng những chủ của tập đoàn như anh không gặp được tổng giám đốc, mà còn bị xem như người đến gây chuyện.
“Một đám mắt mù coi thường người khác, anh Thanh đích thân đến đây là vinh hạnh của các người, không ngờ các người cũng dám ngăn cản, đúng là không biết sống chết”.
Mã Siêu cười lạnh.
Mã Siêu đang định nổi đóa thì bị Dương Thanh ngăn cản.
“Tôi là Dương Thanh - chủ tịch của tập đoàn Nhạn Thanh, các người gọi cho tổng giám đốc của các người đi, chắc chắn anh ta sẽ đích thân xuống gặp tôi”.
Dương Thanh bình tĩnh nói.
Dù sao đây cũng là doanh nghiệp mà anh định tặng cho Mã Siêu, nếu gây rối ở đây thì chẳng khác nào tự bôi tro trát trấu lên mặt mình cả.
“Chủ tịch của tập đoàn Nhạn Thanh?”
Nhân viên lễ tân cười lạnh: “Nếu anh là chủ tịch của tập đoàn Nhạn Thanh thì tôi chính là chủ tịch của tập đoàn Tân Thảo đấy”.
“Có chuyện gì vậy?”
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
“Thư ký Tinh, cô đến đúng lúc quá”.
Nhân viên lễ tân lập tức bước đến, nói với vẻ nịnh nọt: “Có hai thanh niên đòi gặp sếp Lưu nhưng chưa hẹn trước, còn nói mình là chủ tịch của tập đoàn Nhạn Thanh”.
“Dương Thanh!”
Lúc này thư ký Tinh mới thấy Dương Thanh, có vẻ rất kinh ngạc.
Dương Thanh cũng hơi bất ngờ khi gặp lại cô gái này.
Cô ta không phải ai khác, chính là bạn học cũ của anh. Hôm qua, khi Dương Thanh đến phòng sales của Thành Mộng Hoan để mua biệt thự cho Mã Siêu, cô ta vẫn là nhân viên sales ở đó.
Giờ mới một ngày, sao cô ta đã trở thành thư ký rồi?
“Sao cậu lại tới đây?”
Dương Thanh cười bảo.
Mã Siêu ngơ ngác: “Em nghe nói tập đoàn này là sản nghiệp của Vương tộc họ Tiết, có gì hay ho để làm quen?”
“Cứ vào xem sao đã”.
Dương Thanh nói rồi đi vào trước.
“Cho hỏi hai anh tìm ai ạ?”
Hai người vừa bước vào đại sảnh của tập đoàn Tân Thảo, đã có người bước lên hỏi.
“Tôi muốn gặp tổng giám đốc của các cô”.
Dương Thanh nói.
“Anh đã hẹn trước chưa ạ?”
Thấy Dương Thanh muốn tìm giám đốc, giọng điệu của đối phương cũng cung kính hơn rất nhiều.
“Chưa, cô cứ nói cho người đó biết tôi tên Dương Thanh”.
Bây giờ xem như cả tập đoàn Tân Thảo đã thuộc về Dương Thanh, sao anh phải hẹn trước khi muốn gặp tổng giám đốc công ty chứ?
“Rất xin lỗi, nếu chưa hẹn trước thì tôi không thể dẫn anh đi gặp tổng giám đốc được”.
Sau khi biết Dương Thanh chưa hẹn trước, giọng điệu của nhân viên lễ tân lại cứng rắn hẳn lên.
Dương Thanh nhíu mày: “Cô không nói với tổng giám đốc của cô một tiếng được à?”
Trong tình huống bình thường, cho dù là ở tập đoàn Nhạn Thanh, nếu có người chưa hẹn trước muốn gặp Dương Thanh, lễ tân cũng sẽ chủ động gọi điện để báo cho anh biết tên và mục đích của đối phương.
Không ngờ nhân viên lễ tân của tập đoàn Tân Thảo lại có thái độ thế này.
“Đâu phải ai cũng gặp được tổng giám đốc của chúng tôi? Nếu ai cũng đòi gặp anh ấy thì anh ấy làm việc kiểu gì nữa?”
Nhân viên lễ tân nói với vẻ nghiêm túc: “Mời các anh đi cho, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ đấy!”
“Cô muốn chết à!”
Mã Siêu lập tức nổi giận.
“Bảo vệ! Bảo vệ đâu! Có người đến gây rối!”
Nhân viên lễ tân lập tức hô lên.
Mấy bảo vệ mặc đồng phục lập tức xông đến, bao vây Dương Thanh và Mã Siêu lại.
Dương Thanh nhíu mày, ông Đỗ vừa giao tập đoàn Tân Thảo cho anh, anh không biết liên lạc với ai nên mới đích thân đến đây một chuyến.
Không ngờ, chẳng những chủ của tập đoàn như anh không gặp được tổng giám đốc, mà còn bị xem như người đến gây chuyện.
“Một đám mắt mù coi thường người khác, anh Thanh đích thân đến đây là vinh hạnh của các người, không ngờ các người cũng dám ngăn cản, đúng là không biết sống chết”.
Mã Siêu cười lạnh.
Mã Siêu đang định nổi đóa thì bị Dương Thanh ngăn cản.
“Tôi là Dương Thanh - chủ tịch của tập đoàn Nhạn Thanh, các người gọi cho tổng giám đốc của các người đi, chắc chắn anh ta sẽ đích thân xuống gặp tôi”.
Dương Thanh bình tĩnh nói.
Dù sao đây cũng là doanh nghiệp mà anh định tặng cho Mã Siêu, nếu gây rối ở đây thì chẳng khác nào tự bôi tro trát trấu lên mặt mình cả.
“Chủ tịch của tập đoàn Nhạn Thanh?”
Nhân viên lễ tân cười lạnh: “Nếu anh là chủ tịch của tập đoàn Nhạn Thanh thì tôi chính là chủ tịch của tập đoàn Tân Thảo đấy”.
“Có chuyện gì vậy?”
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
“Thư ký Tinh, cô đến đúng lúc quá”.
Nhân viên lễ tân lập tức bước đến, nói với vẻ nịnh nọt: “Có hai thanh niên đòi gặp sếp Lưu nhưng chưa hẹn trước, còn nói mình là chủ tịch của tập đoàn Nhạn Thanh”.
“Dương Thanh!”
Lúc này thư ký Tinh mới thấy Dương Thanh, có vẻ rất kinh ngạc.
Dương Thanh cũng hơi bất ngờ khi gặp lại cô gái này.
Cô ta không phải ai khác, chính là bạn học cũ của anh. Hôm qua, khi Dương Thanh đến phòng sales của Thành Mộng Hoan để mua biệt thự cho Mã Siêu, cô ta vẫn là nhân viên sales ở đó.
Giờ mới một ngày, sao cô ta đã trở thành thư ký rồi?
“Sao cậu lại tới đây?”
Khi thấy Dương Thanh, Tiêu Chỉ Tinh hỏi với vẻ nghiền ngẫm.
“Tôi đến tìm tổng giám đốc của các cô”.
Dương Thanh nói: “Nếu cô là thư ký, chắc có thể liên lạc với anh ta nhỉ?”
Tiêu Chỉ Tinh mỉm cười lắc đầu: “Dương Thanh, có lẽ hôm nay cậu không gặp được sếp Lưu đâu”.
Dương Thanh nhíu mày.
“Vì sếp Lưu đã nói, trừ chủ tịch mới của tập đoàn Tân Thảo ra, anh ấy không tiếp ai cả, cậu nên rời đi thì hơn”.
Tiêu Chỉ Tinh nói với vẻ đắc ý.
----------------------------