Hồi nãy anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý để tới nhà họ Khương ở giới Cổ Võ cùng với Phùng Tiểu Uyển, dù sao thực lực anh cũng không đủ, Phùng Tiểu Uyển lại vừa uống Độc Đan, nếu không thể chấm dứt trận chiến này trong mười phút, Phùng Tiểu Uyển sẽ mất mạng vì độc.
Giờ có lời cam đoan của linh hồn Ma Thần, anh có thể liều một phen.
Khương Bằng vẫn chưa biết mình sẽ phải đối mặt với cao thủ khủng khiếp đến mức nào, lão ta lạnh lùng nhìn Phùng Tiểu Uyển: “Nếu cô chết, chẳng những tôi giết Dương Thanh mà còn giết hết những người liên quan tới cô!”
Mắt Phùng Tiểu Uyển đỏ hoe, cô ta chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày, mình làm liên lụy tới người vô tội.
Cô ta cắn chặt môi, nhìn chằm chằm vào Khương Bằng, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập vẻ không cam lòng.
Khương Bằng nói rồi nhìn về phía Dương Thanh, lạnh lùng nói: “Cậu hiểu rõ cậu và tôi chênh lệch đến mức nào, cậu không có hy vọng gì trong việc cướp Phùng Tiểu Uyển khỏi tay tôi đâu”.
“Đã vậy thì nên ngoan ngoãn về nhà họ Khương với tôi, sau khi cậu gia nhập nhà họ Khương, chắc chắn nhà họ Khương sẽ không bạc đãi cậu, sau này, vị trí Tứ trưởng lão nhà họ Khương cũng sẽ là của cậu”.
Dương Thanh không quan tâm đến Khương Bằng, mắt anh dần đỏ ngầu, sức mạnh như đến từ hồng hoang đang thức tỉnh trong người anh.
“Ầm ầm ầm!”
Mặt đất cũng rung chuyển.
Khí thế đáng sợ lan ra từ người Dương Thanh, bao trùm cả dinh thự Vân Phong.
Bách Lý Diệp và Khương Chiến đều sững sờ.
“Sao có thể chứ?”
Bách Lý Diệp kinh ngạc nói: “Rõ ràng cậu ta còn chưa bước vào Thiên Cảnh, sao có thể phát huy sức mạnh lớn đến mức này chứ?”
Khương Chiến cũng khiếp sợ nói: “Ngay cả cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong cũng chưa chắc đã phóng ra khí thế mạnh như thế nhỉ?”
Lúc này, khí thế đang không ngừng lan ra từ người Dương Thanh khiến tất cả mọi người cảm nhận được áp lực.
Khương Bằng vốn khinh thường Dương Thanh cũng nghiêm nghị hơn.
Lão ta có thực lực Thiên Cảnh Nhị Phẩm trung kỳ, đương nhiên sẽ hiểu rõ sức mạnh mà Dương Thanh phát huy lớn tới mức nào.
Đúng như Khương Chiến nói, ngay cả cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong cũng chưa chắc đã phóng ra khí thế mạnh như thế.
Chuyện này rất khác thường.
Khương Bằng chưa từng thấy ai như vậy.
“Thế tục không phải chỗ cho ông ra oai!”
Dương Thanh nghiến răng nghiến lợi: “Muốn đưa người bên cạnh tôi đi thì phải bước qua tôi đã!”
“Ầm!”
Sau tiếng quát của Dương Thanh, sức mạnh khủng khiếp hơn nữa bùng nổ từ người anh, sau một tiếng vang rất lớn, mặt đất nơi anh đứng lập tức hóa thành bột.
Khương Bằng nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Rất nhiều thiên tài đã chết dưới tay tôi! Đừng tưởng cậu phát huy được thực lực sánh ngang với Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong là sẽ có thể đánh bại tôi, tôi là cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm trung kỳ, giết cậu chẳng khác gì giết chó!”
“Giết!”