Cảm nhận được khí thế hùng mạnh bùng nổ từ trên người Dương Thanh, vẻ mặt Hà Đông Thành kinh ngạc, khí thế này không hiểu sao lại khiến hắn cảm thấy áp lực nặng nề.
Chuyện này sao có thể chứ?
Hắn có thực lực Thiên Cảnh tứ phẩm hậu kỳ, ở trong Trung Giới giới Cổ Võ, các thiên phú võ đạo đều cực kỳ xuất sắc, dù không được xem là đỉnh phong nhưng cũng có thể xếp trong một trăm người đứng đầu thế hệ trẻ.
Một tên tép riu đến từ giới thế tục như Dương Thanh, tại sao có thể bộc phát khí thế hùng mạnh như vậy chứ?
Không chỉ có Hà Đông Thành, mà những võ giả đi theo cũng đang ngây ngốc.
“Đây mới là thực lực thật sự của hắn sao?”
“Khí thế mạnh thật, không kém Hà sư huynh chút nào”.
“Hà sư huynh đã ba mươi tám tuổi rồi, nhưng tên này còn chưa đến ba mươi đâu, sao hắn bộc phát ra khí thế mạnh như vậy chứ?”
Vẻ mặt các võ giả Thiên Hải Tông đều vô cùng kinh sợ.
Thiệu Nham nhìn chằm chằm Dương Thanh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên này chỉ là đang cố ra vẻ thôi, chắc chắn hắn đang dùng thủ đoạn hèn hạ gì đó, nên mới bộc phát được khí thế như vậy”.
Nói xong, hắn rống lên với Hà Đông Thành: “Ngũ sư huynh, hắn chỉ là dùng dược vật để khiến khí thế mạnh lên gấp bội, thực tế đều là giả cả, căn bản không chịu nổi một đòn đâu”.
Hà Đông Thành không quan tâm Thiệu Nham, hắn trực tiếp cảm nhận toàn bộ khí thế bùng nổ từ người Dương Thanh, rất rõ ràng, uy lực này không giống như cắn thuốc tạo ra.
Cũng không phải là giả như Thiệu Nham nói, mà là thật sự mạnh như vậy.
“Tên nhóc, cậu khiến tôi rất bất ngờ, chỉ là, đối mặt với thực lực tuyệt đối, mọi thủ đoạn bên ngoài đều là hư vô cả thôi”.
Hà Đông Thành lạnh lùng nói.
Dương Thanh chẳng buồn nói dông dài, lập tức nói: “Muốn ra tay thì cứ ra tay đi, nói nhiều vậy làm gì?”
“Nếu đã muốn chết, vậy tôi sẽ thành toàn cho!”
Ánh mắt Hà Đông Thành rét lạnh, luồng khí thế đáng sợ tỏa ra từ trên người hắn.
“Mạnh thật! Khí thế tỏa ra trên người Hà sư huynh sắp tiến đến Thiên Cảnh tứ phẩm đỉnh phong rồi nhỉ?”
“Với sức chiến đấu mạnh mẽ của Hà sư huynh, ngay cả cao thủ Thiên Cảnh tứ phẩm đỉnh phong e rằng cũng có thể thắng được, nói chi tên tép riu đến từ giới thế tục”.
Các võ giả Thiên Hải Tông sau khi cảm nhận được khí thế từ trên người Hà Đông Thành thì vô cùng kinh ngạc.
“Tên nhóc kia, tiếp chiêu đi!”
Hà Đông Thành quát lớn một tiếng, chân di chuyển, chớp mắt đã lao về phía Dương Thanh.
Sắc mặt Lưu Khánh tái nhợt, âm thầm nói: “Hà Đông Thành à Hà Đông Thành, không phải tôi không cứu anh, mà tôi đã nói cho anh biết rồi, thực lực Dương Thanh rất mạnh, là bản thân anh không tin, đừng nói anh chỉ có thực lực Thiên Cảnh tứ phẩm hậu kỳ, dù thật sự là Thiên Cảnh tứ phẩm đỉnh phong thì cũng không phải đối thủ của Dương Thanh”.
Ở giới thế tục, hắn đã tận mắt chứng kiến, Dương Thanh dùng sức một mình mình, đánh bại linh hồn đại năng viễn cổ chiếm cứ trong thân xác Đỗ Ngọc Sơn, thậm chí sức chiến đấu có thể so với Thiên Cảnh ngũ phẩm sơ kỳ.
Ngay lúc này, Hà Đông Thành đã lao đến, người còn chưa kịp đến thì luồng áp lực đáng sợ đã đến, trực tiếp khóa chặt Dương Thanh.
“Bịch!”
Giây tiếp theo, âm thanh va chạm khủng khiếp vang lên, nắm quyền của Hà Đông Thành và nắm quyền của Dương Thanh đối đầu nhau.
“Ầm ầm ầm!”
Mặt đất dưới chân hai người lập tức nứt vỡ, hai người đứng ở trung tâm, hàng loạt vết nứt lan ra khắp bốn phương tám hướng, kéo dài đến bảy tám mét.
“Mạnh thật!”