Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Mục thành chủ hơi híp mắt, nhìn chằm chằm vào Hoài Trấn một lúc lâu, bỗng cười lạnh: “Sao thế? Phủ Hoài Thành nghĩ người mà các người đuổi giết đang ở Mục phủ chúng tôi ư?”  

 

Hoài Trấn nói: “Xe của đám người Dương Thanh đã biến mất ở khu vực thuộc Mục phủ, khắp Thiện Thành này, chắc chỉ Mục phủ có thể khiến đám người Dương Thanh biến mất thôi đúng không?”  

 

Mục thành chủ nhìn chằm chằm vào Hoài Trấn: “Cậu đang chất vấn tôi à?”  

 

Cùng lúc đó, khí thế cuồng bạo lập tức lan ra từ người Mục thành chủ, ập về phía Hoài Trấn.  

 

Vào giây phút này, Hoài Trấn chỉ thấy như có một ngọn núi lớn đè lên vai, như định ép cho ông ta ngã lăn ra đất.  

 

Hoài Trấn không dám chủ quan, ông ta bỗng phóng khí thế ra, định ngăn cản khí thế của Mục thành chủ.  

 

Chỉ có điều sau khi phóng hết khí thế ra xong, ông ta vẫn cảm nhận được áp lực từ phía Mục thành chủ, điều này khiến ông ta lập tức biến sắc.  

 

Cho đến giờ phút này, ông ta mới nhận ra ông lão đang ngồi xe lăn trước mặt cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài.  

 

Chỉ với khí thế mà Mục thành chủ phóng ra, có thể áng chừng được thực lực của Mục thành chủ đã đến Siêu Phàm Cửu Cảnh, còn về phần là cấp bậc nào trong Siêu Phàm Cửu Cảnh thì không rõ.  

 

Hoài Trấn bỗng nghĩ, nếu chân của Mục thành chủ khỏi, chẳng phải ông ta sẽ càng mạnh hơn ư?  

 

Bây giờ, tuy thực lực của Mục phủ không bằng phủ Hoài Thành, nhưng phủ Hoài Thành cũng không dám khai chiến với họ.  

 

“Mục thành chủ, thành chủ hiểu lầm rồi, vãn bối làm mất dấu Dương Thanh ở khu vực do Mục phủ quản lý nên mới muốn hỏi một chút thôi, sao vãn bối dám chất vấn thành chủ chứ?”  

 

Hoài Trấn vội nói, khi nhìn về phía Mục thành chủ, sự kiêu ngạo trong mắt ông ta đã biến mất, thay vào đó là vẻ kiêng dè.  

 

Ông ta hiểu rõ, nếu Mục thành chủ muốn ông ta ở lại, không ai cứu nổi ông ta.  

 

Mục thành chủ thản nhiên nói: “Nếu không còn chuyện khác thì mời cậu về cho!”  

 

Hoài Trấn cúi chào rồi mới nói: “Vậy vãn bối xin tạm biệt!”  

 

Ông ta nói rồi quay người rời đi.  



Mục thành chủ nhìn theo bóng lưng ông ta, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc bén. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK