Chương 505: Yên tâm lên đường đi
Nghe Hoàng Chung nói vậy, Vương Vũ trợn tròn mắt.
Nhớ lại lời Dương Thanh vừa nói, anh ta toát mồ hôi hột.
Hôm nay anh ta cất công chạy về nước để dự đám cưới của anh họ.
Ở sân bay anh ta bị Mã Siêu đá bay, quần áo nhem nhuốc đầu tóc rối bù. Để giữ thể diện, anh ta phải mua quần áo mới, làm lại kiểu tóc rồi mới chạy đến khách sạn.
Vậy nên anh ta không hề biết ở khách sạn đã xảy ra chuyện gì.
Hiện giờ Hoàng Chung cung kính với Dương Thanh như vậy khiến anh ta nghi ngờ, chẳng lẽ chủ nhà họ Vương đã bị Dương Thanh giết chết?
Sao lại như vậy?
Dương Thanh khinh thường nhìn Vương Vũ rồi nói với Hoàng Chung: “Muốn làm gì thì làm!”
Dứt lời, anh cất bước đi thẳng.
Vương Vũ thấy Hoàng Chung hằm hè nhìn mình không khỏi run bần bật, luống cuống nói: “Chú Chung, chú định giết cháu thật sao?”
Hoàng Chung lạnh lùng lên tiếng: “Cậu cũng thấy rồi, tôi còn phải cung kính với cậu ta. Nếu cậu đắc tội cậu ta thì chỉ còn đường chết!”
“Chú đang giỡn cháu hả?”
Vương Vũ không tin Hoàng Chung là người thừa kế nhà họ Hoàng, một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô lại phải e sợ một người trẻ tuổi như vậy.
Hoàng Chung không hề muốn đùa giỡn, ra lệnh cho vệ sĩ sau lưng: “Cho nó chết nhẹ nhàng thôi!”
“Vâng!”
Hai tên vệ sĩ vội đáp rồi tiến tới lôi cổ Vương Vũ lên xe.
“Chú Chung! Chú Chung! Rốt cuộc cháu đã làm sai điều gì? Sao chú lại đối xử với cháu như vậy? Xin chú đừng giết cháu, xin chú đấy!”
“Chú Chung, chú tha cho cháu đi!”
“Chú hãy nể tình nhà họ Vương trung thành với nhà họ Hoàng, tha cho cháu một mạng đi!”
Đến khi bị nhét vào xe, Vương Vũ mới bàng hoàng nhận ra Hoàng Chung không nói đùa, thực sự muốn giết mình. Anh ta gào rống lên.
“Chú Chung…”
Vương Vũ chưa kịp nói hết câu, chợt thấy trên trán mát lạnh, một họng súng đen ngòm dí sát vào trán anh ta.
“Chẳng lẽ chú muốn giết cháu thật sao?”
Chân tay Vương Vũ lạnh buốt, hoảng sợ nói: “Dù có phải chết, ít nhất cũng nên cho cháu một lý do chứ?”
Hoàng Chung bất đắc dĩ nói: “Vì ông nội cậu đã bị cậu ta giết, từ hôm nay Yến Đô không còn nhà họ Vương nữa”.
“Hiện giờ cậu ta đã đi tới nhà họ Hoàng, chỉ e sau này nhà họ Hoàng sẽ chỉ còn một phe tồn tại”.
Hoàng Chung nghiêm túc nói, ánh mắt phức tạp.
Vương Vũ khó tin hỏi: “Anh ta thực sự muốn tới nhà họ Hoàng sao? Chẳng lẽ chú tin hai thằng đó có thể còn sống rời khỏi nhà họ Hoàng?”
“Nói nhảm đủ rồi, cậu yên tâm lên đường đi!”
Hoàng Chung ra lệnh: “Giết!”
“Đoàng!”
Tiếng súng nổ ầm, giữa trán Vương Vũ lập tức xuất hiện một lỗ máu, chết trong nháy mắt.
Cùng lúc đó, Dương Thanh đang trên đường tới nhà họ Hoàng.
Mã Siêu lái xe, vẻ mặt lo lắng muốn nói lại thôi.
“Muốn nói gì cứ nói. Anh em với nhau chẳng có gì không nói được cả”.
Dương Thanh đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở hàng ghế sau đột nhiên lên tiếng.
Mã Siêu càng thêm lo lắng đáp: “Anh đã đích thân ra tay để giúp em, em sợ thân phận của anh bị bại lộ”.
Trong mắt Dương Thanh xuất hiện vẻ lo lắng hiếm thấy. Anh nhanh chóng bình tĩnh lại, chậm rãi nói: “Tôi không chỉ giúp cậu mà còn giúp cả chị Lâm. Lúc chị ấy ở biên giới phía Bắc đã cứu giúp không ít anh em, tôi và cậu cũng từng được chị ấy cứu”.
“Tôi đã coi chị ấy là một thành viên của biên giới phía Bắc. Không ai được phép ức hiếp chị ấy!”
Dương Thanh thản nhiên nói, ánh mắt không còn sự lo lắng.
Anh rời khỏi biên giới phía Bắc là bí mật, nhưng nếu anh đã lựa chọn rời đi thì đương nhiên sẽ muốn khôi phục lại cuộc sống bình thường.
Hơn nữa hiện giờ biên giới phía Bắc đã được anh xây dựng thành thành trì bất bại. Dù nước địch biết anh đã rời khỏi cũng không thể làm gì.
Kể cả nước địch xuất hiện cao thủ vô địch gì đó, anh cũng sẽ lựa chọn trở về biên giới phía Bắc, tiếp tục chiến đấu cho tổ quốc.
----------------------------