Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trang viên này có linh khí rất dồi dào, khó trách lại bị gia tộc Cổ Võ họ Bách Lý chiếm đóng.

 

Chắc cứ điểm của mấy thế gia Cổ Võ lớn khác ở Trung Châu cũng như thế này.

 

“Tứ trưởng lão, có gì đó không đúng!”

 

Trương Kế bỗng nghiêm nghị nói: “Trước đó, khi chúng tôi đến ba thế gia Cổ Võ kia, chúng tôi bị họ chặn lại từ cổng”.

 

“Nhưng bây giờ lại không có ai ngăn cản chúng ta trong gia tộc Bách Lý, tôi có linh cảm, hình như họ đã lường trước việc cậu sẽ tới đây nên chờ cậu tự đi tìm họ”.

 

“Hay tôi liên lạc với thống lĩnh Diệp, bảo ông ấy cử cao thủ chiến vực tới đây nhé?”

 

Dương Thanh lắc đầu, bình tĩnh nói: “Không cần đâu! Nếu họ đã chờ tôi, đương nhiên tôi sẽ không khiến họ thất vọng, cứ đi dọc đến cuối con đường này đi”.

 

Trương Kế vội đáp: “Vâng!”

 

Từ trước khi tiến vào trang viên, Dương Thanh đã cảm nhận được tình hình trong trang viên rồi, cuối con đường này có mấy cao thủ Thiên Cảnh.

 

Nhưng điều khiến Dương Thanh cảm thấy khó hiểu chính là, trong số những người này, người có thực lực mạnh nhất mới đạt đến Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong, hơn nữa chỉ có một người được như thế.

 

Tại sao họ vẫn chưa có hành động gì?

 

Phải biết rằng mấy tiếng trước, mình Dương Thanh đã giết hết mười lăm cao thủ của thế gia Cổ Võ trên tầng thượng của khách sạn Trung Châu, trong đó còn bao gồm năm cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong.

 

Trang viên rất rộng, Trương Kế lái xe đi, ba phút sau, họ mới ngừng trước một căn biệt thự kiểu Âu.

 

Xung quanh biệt thự là các cao thủ có khí thế mạnh mẽ.

 

“Cuối cùng cậu cũng đến rồi!”

 

Thấy Dương Thanh bước xuống xe, một người trung niên bước ra từ đám cao thủ, híp mắt nhìn chằm chằm vào Dương Thanh.

 

Quả nhiên gia tộc Bách Lý vẫn đang chờ Dương Thanh tự đến.

 

Dương Thanh híp mắt nhìn chằm chằm vào đối phương, nói: “Đã biết tôi đến mà vẫn dám không đề phòng gì, tức là coi thường tôi à? Hay gia tộc Bách Lý không định trở mặt với tôi?”

 

“Giết người đại diện của năm thế gia Cổ Võ ở Trung Châu, năm cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm hậu kỳ và năm cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong bằng sức mình, ngay cả cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm sơ kỳ bình thường cũng không thực hiện được chiến tích như thế”.

 

Đối phương cười ha hả, nhìn Dương Thanh: “Sao tôi dám coi thường cậu Thanh đây?”

 

Ông ta nói rồi làm tư thế mời, cười nói: “Cậu Thanh, mời vào!”

 

Thấy người trung niên hơi khom người, tiếp đón mình một cách lịch sự, Dương Thanh hơi híp mắt.

 

Anh bỗng không hiểu rõ ý của gia tộc Bách Lý.

 

“Tứ trưởng lão!”

 

Trương Kế vội chắn trước mặt Dương Thanh, nghiêm nghị nói: “Tôi cảm thấy trong căn biệt thự này có gì đó không ổn, cậu đừng nên vào thì hơn”.

 

Ông ta nói rồi nhìn về phía người trung niên, lạnh lùng nói: “Bách Lý Chí Hà, rốt cuộc ông có âm mưu gì? Mau nói ngay, đừng hòng khiến tứ trưởng lão của chúng tôi dấn thân vào nơi nguy hiểm”.

 

Bách Lý Chí Hà khinh miệt nhìn Trương Kế, cười lạnh: “Ông nghĩ chúng tôi sẽ làm gì được cậu Thanh chắc? Hay chiến vực Trung Châu các người không tin vào cậu Thanh?”

 

Trương Kế vô cùng tức giận, ông ta giận dữ nói: “Ông đừng ăn nói linh tinh!”

 

Ông ta đang định tiếp tục tranh luận thì bị Dương Thanh ngăn cản: “Nếu gia tộc Bách Lý đã mời, vậy vào ngồi một lát đi”.

 

Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Trương Kế mới im lặng, nhưng ông ta vẫn nhìn Bách Lý Chí Hà bằng ánh mắt đằng đằng sát khí.

 

Trương Kế đang định vào biệt thự với Dương Thanh thì bị người của gia tộc Bách Lý ngăn cản.

 

Trương Kế tức giận nói: “Bách Lý Chí Hà, ông có ý gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK