Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 756: Thành thật khai báo

Tần Thanh Tâm cũng bê hai món ăn ra khỏi phòng bếp.

“Chồng em về rồi à?”

Tần Thanh Tâm thấy Dương Thanh về nhà thì rất vui.

Dương Thanh gật đầu hỏi: “Y Y đâu rồi?”

Tần Thanh Tâm ngại ngùng nhìn Tô San rồi nói: “Con bé về phòng rồi!”

Tần Y vẫn luôn không thích Tô San, sau khi Tần Thanh Tâm nhận được ảnh chụp Tô San và Dương Thanh cùng vào khách sạn, cô ta lại càng ghét bỏ.

“Tiêu Tiêu tới chỗ dì út nào!”

Lúc này Tần Y ra khỏi phòng, không vui nói với Tiêu Tiêu đang rúc vào ngực Tô San.

“Dì út!”

Tiêu Tiêu trông thấy Tần Y lại vội vàng chạy tới.

“Dì nói với cháu bao nhiêu lần rồi, trừ mẹ và dì ra không được nhận quà của người phụ nữ nào khác. Cháu quên rồi hả?”, Tần Y cố tình nói.

Tiêu Tiêu liếc nhìn Tô San, trong tay vẫn cầm búp bê Tô San tặng, tiếc nuối nói: “Nhưng cô San San không phải người ngoài!”

Tần Y đen mặt buông Tiêu Tiêu ra, cả giận nói: “Được lắm, uổng công dì thương cháu, bây giờ không thèm nghe lời dì nữa”.

Thấy Tần Y giận, Tiêu Tiêu rất tủi thân, vội vàng nói: “Cháu nghe lời mà dì út!”

Tô San mỉm cười đi tới: “Tiêu Tiêu à, dì cháu nói không sai. Trên đời này ngoại trừ mẹ cháu và dì út, tất cả những người phụ nữ khác đều là người ngoài, kể cả cô”.

“Tôi đang dạy dỗ cháu tôi, liên quan gì tới chị?”, Tần Y nổi giận nói.

Tần Thanh Tâm thấy thế vội vàng khuyên nhủ: “Y Y, em đừng như vậy. San San đã giải thích rõ ràng rồi mà!”

“Có mỗi chị dễ bị bắt nạt thôi. Người ta muốn cướp chồng chị, chị còn tin lời người ta”.

Tần Y giận dữ nói.

Dứt lời, cô ta bỏ về phòng.

Tần Thanh Tâm cũng hơi bực mình: “Em đứng lại đó cho chị!”

Tô San vội vàng bước tới kéo tay Tần Thanh Tâm, đỏ mắt nói: “Tại mình không tốt, nếu hôm đó mình gọi cho cậu nói trước một tiếng thì đã không có hiểu lầm như bây giờ”.

“Chuyện này không thể trách cậu được. Tại con bé Y ngày càng ngang bướng, cậu đừng để bụng. Lát nữa mình sẽ nói chuyện với con bé”, Tần Thanh Tâm an ủi.

Tô San cười gượng đáp: “Cậu đừng la Y Y, đừng vì mình mà ảnh hưởng tới tình chị em của hai người”.

“Được rồi, mình đã giải thích rõ mọi chuyện. Mình đi trước đây”.

Tô San nói xong định rời đi.

“Mình nấu xong cơm rồi, cậu ở lại ăn rồi hẵng đi!”, Tần Thanh Tâm vội vàng ngăn lại.

Tô San chỉ mỉm cười rồi bỏ đi, Tần Thanh Tâm không ngăn kịp. Tiếng xe nổ máy mau chóng vang lên.

Sau đó Tần Thanh Tâm cũng về phòng, hung dữ lườm Dương Thanh: “Đều tại anh!”

Dương Thanh mỉm cười bất lực, cũng không phản bác.

Tần Y thực sự tức giận, cơm tối cũng không chịu ăn.

“Sao Tô San lại tới đây?”

Lúc ăn cơm, Dương Thanh hỏi.

Tần Thanh Tâm thở dài nói: “Cô ấy tới giải thích chuyện ảnh chụp, nhưng Y Y không chịu tha thứ. Ăn xong anh giúp em khuyên nhủ con bé đi”.

“Tô San là bạn thân nhất của em. Em tin cô ấy sẽ không làm gì có lỗi với mình, cũng tin tưởng anh”.

Nghe Tần Thanh Tâm nói vậy, Dương Thanh không khỏi chột dạ.

Đồng thời cũng cảm thấy không đáng thay Tần Thanh Tâm. Tô San chính là một người đàn bà xảo trá, giả bộ trước mặt cô tốt như vậy, chỉ sợ anh nói cô ta xấu, cô cũng không chịu nghe.

“Anh thấy Y Y không làm gì sai”.

Dương Thanh đột nhiên nói.

Sắc mặt Tần Thanh Tâm lập tức cứng đờ: “Ý anh là gì?”

“Anh chỉ muốn nói Y Y là em gái em. Dù Tô San và em có thân tới đâu cũng chỉ là người ngoài. Đừng vì cô ta mà ảnh hưởng tới tình chị em của hai người”.

Dương Thanh định nói thật, cuối cùng vẫn phải đổi giọng.

Tần Thanh Tâm trừng mắt nhìn anh: “Tô San không phải người ngoài mà là bạn thân của em. Anh không được nói cô ấy như vậy. Hơn nữa chuyện này là tại anh còn gì? Nếu anh không uống say, trùng hợp gặp được Tô San, chắc anh đã phải ngủ ngoài đường rồi”.



Dương Thanh biết Tần Thanh Tâm rất coi trọng Tô San. Nhưng càng như vậy, anh càng thấy mâu thuẫn, không biết đối mặt với Tô San kiểu gì.

Anh biết rõ Tô San có ý xấu, nhưng Tần Thanh Tâm lại rất coi trọng người bạn này.

Nhưng ngoại trừ có ý đồ với mình, Tô San chưa từng làm gì có lỗi với Tần Thanh Tâm.

Anh quyết định tạm thời bỏ qua cho Tô San. Chỉ cần cô ta không làm hại Tần Thanh Tâm, anh có thể coi như không có gì xảy ra.

Ăn cơm xong, Dương Thanh vẫn đi tìm Tần Y. Anh gõ cửa vài cái, Tần Y gắt gỏng hỏi: “Làm gì đấy?”

“Dì út, cháu biết sai rồi mà. Trừ mẹ và dì, những người phụ nữ khác đều là người ngoài”, Tiêu Tiêu nói.

Tiêu Tiêu vẫn giỏi nhất. Trong phòng lập tức truyền ra tiếng bước chân.

“Lạch cạch”, cửa mở ra, Dương Thanh lập tức chen vào.

“Dương Thanh!”

Tần Y giật mình hô lên, lập tức quát lớn: “Anh mau cút ra ngoài cho tôi!”

“Tần Y, em đừng đuổi anh. Anh muốn nói chuyện với em”.

Dương Thanh vội vàng nói.

Tiêu Tiêu bị bố lấy ra làm lá chắn đã chạy tới chỗ mẹ.

“Tôi không ngờ anh hèn hạ như vậy, đến cả con gái cũng lợi dụng được”.

Tần Y khinh bỉ nói, không đuổi người nữa.

Dương Thanh mỉm cười ngồi xuống sofa, liếc mắt nhìn màn hình máy tính: “Em dạn gan thế, dám trốn trong phòng xem phim ma một mình”.

Tần Y trợn mắt nói: “Ai cần anh lo!”

Dứt lời, cô ta hậm hực tắt máy tính, lạnh giọng nói: “Nếu anh tới khuyên tôi đừng so đo với ả trà xanh kia thì khỏi, mau cút ra ngoài đi!”

Có thể thấy Tần Y rất ghét Tô San.

“Em yên tâm, anh không tới để khuyên em”.

Dương Thanh cười nói.

Tần Y sững sờ hỏi: “Thế anh tìm tôi làm gì?”

“Tô San quá giảo hoạt. Anh không muốn Tâm tiếp tục qua lại với cô ta”.

Dương Thanh nghiêm túc nói.

Tần Y trợn tròn mắt, không ngờ Dương Thanh lại nói vậy.

“Anh rể, anh thực sự nghĩ vậy sao?”, Tần Y vội vàng hỏi.

Dương Thanh gật đầu đáp: “Anh coi em như em gái, đương nhiên sẽ không lừa em”.

Nhưng ngoại trừ có ý đồ với mình, Tô San chưa từng làm gì có lỗi với Tần Thanh Tâm.

Anh quyết định tạm thời bỏ qua cho Tô San. Chỉ cần cô ta không làm hại Tần Thanh Tâm, anh có thể coi như không có gì xảy ra.

Ăn cơm xong, Dương Thanh vẫn đi tìm Tần Y. Anh gõ cửa vài cái, Tần Y gắt gỏng hỏi: “Làm gì đấy?”

“Dì út, cháu biết sai rồi mà. Trừ mẹ và dì, những người phụ nữ khác đều là người ngoài”, Tiêu Tiêu nói.

Tiêu Tiêu vẫn giỏi nhất. Trong phòng lập tức truyền ra tiếng bước chân.

“Lạch cạch”, cửa mở ra, Dương Thanh lập tức chen vào.

“Dương Thanh!”

Tần Y giật mình hô lên, lập tức quát lớn: “Anh mau cút ra ngoài cho tôi!”

“Tần Y, em đừng đuổi anh. Anh muốn nói chuyện với em”.

Dương Thanh vội vàng nói.

Tiêu Tiêu bị bố lấy ra làm lá chắn đã chạy tới chỗ mẹ.

“Tôi không ngờ anh hèn hạ như vậy, đến cả con gái cũng lợi dụng được”.

Tần Y khinh bỉ nói, không đuổi người nữa.

Dương Thanh mỉm cười ngồi xuống sofa, liếc mắt nhìn màn hình máy tính: “Em dạn gan thế, dám trốn trong phòng xem phim ma một mình”.

Tần Y trợn mắt nói: “Ai cần anh lo!”

Dứt lời, cô ta hậm hực tắt máy tính, lạnh giọng nói: “Nếu anh tới khuyên tôi đừng so đo với ả trà xanh kia thì khỏi, mau cút ra ngoài đi!”

Có thể thấy Tần Y rất ghét Tô San.

“Em yên tâm, anh không tới để khuyên em”.

Dương Thanh cười nói.

Tần Y sững sờ hỏi: “Thế anh tìm tôi làm gì?”

“Tô San quá giảo hoạt. Anh không muốn Tâm tiếp tục qua lại với cô ta”.

Dương Thanh nghiêm túc nói.

Tần Y trợn tròn mắt, không ngờ Dương Thanh lại nói vậy.

“Anh rể, anh thực sự nghĩ vậy sao?”, Tần Y vội vàng hỏi.

Dương Thanh gật đầu đáp: “Anh coi em như em gái, đương nhiên sẽ không lừa em”.

Sau khi xác nhận Dương Thanh cũng không thích Tô San, Tần Y mới nở nụ cười, kiêu ngạo nói: “Xem như anh biết điều! Nể tình anh thẳng thắn, em sẽ không để bụng chuyện anh thân mật với ả trà xanh kia!”

Dương Thanh thấy dở khóc dở cười. Cô gái này đúng là dễ giận dễ cười.

“Không đúng!”

Tần Y bỗng nhíu mày nhìn chằm chằm Dương Thanh: “Có phải Tô San đã làm gì anh rồi không? Nếu không sao anh biết chị ta rất giảo hoạt?”

 

----------------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK