Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Dương Thanh vừa dứt lời thì quay người trở về phòng khám Ái Dân.  

             Để lại một đám người vây xem trợn mắt há hốc mồm, toàn thân Long Giang cũng không ngừng run rẩy, còn Long Phi Dương thì lòng tràn ngập sự sợ hãi.  

             Dương Thanh chỉ giậm chân một cái mà một tảng đá xanh đã vỡ thành mấy chục hòn đá, hơn nữa còn bắn về phía anh ta.   

             Lúc này xung quanh hai chân Long Phi Dương đều là những hòn đá từ tảng đá xanh cắm xuống đất ba phân, hòn đá nào cũng đều dính sát vào giày của anh ta, bắn xuyên vào trong đất.  

             Dù sao thì Long Phi Dương cũng là một cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong, cũng là người trong giới võ thuật, tất nhiên anh ta biết rõ muốn khống chế được sức mạnh đến mức độ chính xác như vậy khó khăn cỡ nào.  

             Có lẽ cho dù là Long Hoàng cũng chưa chắc có thể làm được như thế.  

             Long Giang có thực lực Thần Cảnh trung kỳ nên càng sợ hãi hơn, bởi vì ông ta phát hiện ra kích thước của mấy chục hòn đá vụn kia trên cơ bản đều hoàn toàn giống nhau, giống như được máy cắt kim loại cắt chém tỉ mỉ, phân chia thành nhiều hòn đá nhỏ vậy.  

             Quan trọng là những hòn đá nhỏ này còn có thể bắn vào trong tảng đá xanh, hơn nữa có thể khiến cho tảng đá không xuất hiện một chút vết nứt nào.  

             Trong ấn tượng của Long Giang vẫn chưa từng có người nào có thể làm được như vậy, đối với ông ta mà nói, đây quả thật là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra.  

             Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì ông ta tuyệt đối không tin.  

             Không chỉ Long Giang và Long Phi Dương mà Vương Chiến cũng sợ ngây người, lão ta tự nhận mình cũng hiểu biết kha khá về thực lực của Dương Thanh, nhưng bây giờ xem ra sự hiểu biết đó quá sơ sài.  

             “Long Giang, nhớ bồi thường mười tỷ trong vòng mười phút, đừng quên đấy, nếu không thì hôm nay các người thật sự không thể ra khỏi Thành Cửu Châu đâu”.  

             Vương Chiến cười lạnh nói, sau đó cũng quay người trở về phòng khám Ái Dân.  

             Lúc nhìn về phía Long Phi Dương, Long Giang phát hiện ra chẳng biết từ lúc nào mà đũng quần của anh ta đã ướt nhẹp, cả người cũng đang run rẩy không ngừng, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi.  

             Bỗng nhiên Long Giang có chút thất vọng, thản nhiên nhìn thoáng qua Long Phi Dương rồi gọi một cú điện thoại: “Trong vòng năm phút, mau chuyển mười tỷ vào trong tài khoản của tập đoàn Nhạn Thanh ở Yến Đô”.   

             Là một trong những cao thủ đứng đầu của Hoàng tộc họ Long, ông ta vẫn có tư cách điều động số tiền mười tỷ.  

             Còn về chuyện của mười tỷ này thì giải thích rõ ràng lại với Long Hoàng sau là được.  

             Linh tính mách bảo Long Giang rằng, nếu như không bồi thường thì hôm nay ông ta và Long Phi Dương tuyệt đối không thể bước ra khỏi Thành Cửu Châu.  

             Ông ta còn không phải là đối thủ của Vương Chiến, huống chi còn có thêm một tên Dương Thanh sâu không lường được?  

             Chưa đến năm phút sau thì mười tỷ đã vào trong tài khoản của tập đoàn Nhạn Thanh.  

             “Cậu Thanh, không ngờ Hoàng tộc họ Long thật sự bồi thường mười tỷ”.  

             Trong phòng khám Ái Dân, sau khi biết được tin tức mười tỷ đã vào trong tài khoản thì Vương Chiến rất bất ngờ.  

             Dương Thanh mở miệng đáp: “Hoàng tộc họ Long đã chịu thiệt hại rất lớn, nếu còn tổn thất thêm một cao thủ Thần Cảnh nào nữa thì e rằng thực lực của họ sẽ giảm đi rất nhiều”.  

             “Sau này, Hoàng tộc họ Long sẽ coi trọng cao thủ Thần Cảnh hơn, có lẽ chuyện giống như ông sẽ không xảy ra nữa đâu”.  

             Nghe vậy, vẻ mặt của Vương Chiến đầy đau khổ.  

             Tất nhiên lão ta hiểu rõ ý trong những lời này của Dương Thanh, nếu như Long Hoàng có thể ý thức được tầm quan trọng của cao thủ Thần Cảnh đối với Hoàng tộc họ Long sớm hơn một chút thì sao lão ta có thể rơi vào hoàn cảnh như thế này chứ?  

             Cùng lúc đó, trong Hoàng thành Long xa xôi, tại Hoàng phủ họ Long, vẻ mặt của một ông lão tóc trắng mặc quần áo sang trọng vô cùng u ám.  

             “Ầm!”  

             Một chưởng của lão ta giáng xuống khiến cho bàn trà gỗ đàn hương có giá trị không nhỏ kia hóa thành bột mịn trong phút chốc.  

             “Thật không ngờ trong Yến Đô nho nhỏ lại ẩn giấu cao thủ có cấp bậc như thế này”.  

             Đương nhiên ông lão tóc trắng chính là Long Hoàng, lão ta nghiêm nghị nói: “Ngay cả Long Giang là Thần Cảnh trung kỳ cũng không phải là đối thủ của người đó”.  

             “Dương Bất Bại này quả không hổ danh là Tướng quân của biên giới phía Bắc, một người có thể địch lại nửa quốc gia như trong lời đồn”.  

             Nếu như đã đến tận lúc này rồi mà lão ta vẫn chưa đoán ra được thân phận của Dương Thanh thì thật sự không xứng làm Long Hoàng của Hoàng tộc họ Long.  

             “Bố, Dương Bất Bại này thật sự lợi hại như vậy sao? Nó mới có hai mươi tám tuổi thôi mà!”  

             Sau lưng Long Hoàng là một người đàn ông trung niên, vẻ mặt nghiêm nghị.  

             “Nếu không lợi hại như vậy thì sao cậu ta có thể cứu Vương Chiến đi được? Sao Long Giang lại bị bắt chẹt đến mười tỷ chứ?”  

             Long Hoàng lạnh lùng lên tiếng: “Cậu ta còn rất trẻ, nhưng như vậy thì sao? Thế giới rộng lớn, có đủ chuyện lạ, đừng nói là con, ngay cả bố cũng chưa từng thấy ai còn trẻ như vậy mà ít nhất đã đạt đến Thần Cảnh hậu kỳ”.  

             “Nhưng cũng không phải là không thể chấp nhận được, trên đời này vốn tồn tại một số chuyện mà chúng ta không biết”.  

             “Giống như những người bình thường kia, sao họ có thể ngờ rằng trên thế giới này tồn tại những cao thủ có cấp bậc như chúng ta chứ?”  

             “Con phải hiểu rằng, đứng ở vị trí khác biệt thì những chuyện mà con tiếp xúc cũng sẽ có sự khác biệt”.  

             “Nếu con cho rằng một cao thủ Thần Cảnh hai mươi tám tuổi là chuyện không thể nào thì chỉ có thể nói con là ếch ngồi đáy giếng!”  

             Nghe vậy, người đàn ông trung niên vội vàng khom người nói: “Bố dạy phải, Long Khoa đã hiểu rồi ạ!”  

             Long Khoa là con trai thứ của Hoàng tộc họ Long, cũng chính là bố của Long Phi Dương.  

             Trong mấy đứa con trai của Long Hoàng, Long Khoa vốn là người có thực lực tổng hợp mạnh nhất, cho dù là võ thuật hay là kinh doanh thì thiên phú của ông ta cũng đều tuyệt vời.  

             Chỉ có duy nhất con trai cả Long Tường là có thực lực tổng hợp vượt qua ông ta, nhưng cũng chỉ là mạnh hơn một chút mà thôi.  

             Mà từ sau khi Long Thiên Vũ bị phế hết tu vi thì con trai cả của Long Hoàng cũng bị liên lụy, địa vị của ông ta ở trong Hoàng tộc họ Long dần dần bị Long Khoa vượt qua.  

             “Bố!”  

             Đúng lúc này, một người trung niên đi đến.  

             “Có chuyện gì?”  

             Long Hoàng lạnh lùng hỏi.  

             “Bố, không phải trước đó bố đã đồng ý cho nhà họ Long ở Yến Đô quay về Hoàng tộc rồi sao?”  

             Người đàn ông trung niên nặng nề nói: “Hôm nay con đến đây là để hỏi bố một câu, bây giờ bố có còn muốn thu nhận nhà họ Long về không?”  

             “Chút chuyện nhỏ này còn cần tôi phải dạy anh làm sao hả?”  

             Long Hoàng nhíu mày quát lớn: “Long Tường, anh càng ngày càng làm tôi thất vọng!”  

             Long Tường là con trai cả của Long Hoàng, cũng chính là bố của Long Thiên Vũ.  

             Lúc này đây, vẻ mặt của ông ta tràn đầy tự giễu: “Bây giờ võ thuật của Thiên Vũ bị phế bỏ thì e là bố sẽ càng thất vọng về con nhỉ?”  

             “Hỗn xược!”  

            

 

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK