Chương 942: Âm mưu của nhà họ Tiết
Lưu Kỳ giống như một quả bóng, thân hình vạm vỡ bay ra xa mấy mét rồi đáp xuống một cách nặng nề, còn phun ra một ngụm máu nữa.
Có thể thấy rằng Mã Siêu ra tay không chút lưu tình.
Những người xung quanh đều sửng sốt, Lưu Kỳ vốn chỉ là phó tổng giám đốc của tập đoàn Tân Thảo, nhưng sau khi Vương tộc họ Tiết tặng tập đoàn Tân Thảo cho Dương Thanh, họ đã bổ nhiệm Lưu Kỳ làm tổng giám đốc, điều này cho thấy thân phận lai lịch của Lưu Kỳ không hề nhỏ.
Dù vậy, Mã Siêu vẫn không hề khách sáo đạp hắn nôn ra máu.
Dương Thanh không ngăn cản, anh coi như không có chuyện gì xảy ra.
Bây giờ tập đoàn Tân Thảo đã được chuyển giao cho Mã Siêu, vậy thì những chuyện ở đây, Mã Siêu là người có tiếng nói cuối cùng.
"Đồ khốn kiếp, cậu lại dám ra tay ư?”
Lưu Kỳ chật vật đứng dậy khỏi mặt đất, trong mắt hắn hiện lên một vẻ hung dữ.
Mã Siêu đã muốn ra tay với Lưu Kỳ từ lâu rồi, nếu không phải vì Dương Thanh muốn thăm dò gã này thì anh ta đâu cần phải nhẫn nhịn đến tận bây giờ chứ?
"Ra tay với anh thì đã làm sao?”
Mã Siêu thờ ơ nhìn Lưu Kỳ, ánh mắt anh ta lạnh lùng như đang nhìn một người đã chết.
"Cho dù cậu là chủ tịch của tập đoàn Tân Thảo thì đã làm sao?”
Lưu Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi là nhân viên kỳ cựu của tập đoàn, cậu thực sự tưởng tôi và Vương tộc họ Tiết không có chút quan hệ nào hay sao?”
Mã Siêu nhìn hắn như nhìn một tên ngốc: "Cho nên?"
"Nhóc con, cậu sẽ phải hối hận, cậu nhất định sẽ hối hận!”
Lưu Kỳ đột nhiên nghẹn ngào, buông lời đe dọa sau đó xoay người rời đi.
Nhìn thấy bóng lưng rời đi của hắn, Dương Thanh nhíu mày và lập tức nói: "Ngày mai là ngày vui lớn của cậu, đừng vì một người không quan trọng mà để xảy ra chuyện gì lộn xộn!”
Mã Siêu cũng cau mày: "Anh ta biết khó mà lui thì cũng đã đành, nếu như còn muốn báo thù, nhất định em sẽ khiến anh ta hối hận vì đã đến với thế giới này!”
Dương Thanh không nói thêm, hai người đi đến văn phòng chủ tịch trên tầng cao nhất của tập đoàn Tân Thảo.
"Thật không hổ danh là tài sản của Vương tộc họ Tiết, văn phòng mà cũng sang trọng như thế này”.
Nhìn văn phòng cực kỳ sang trọng, Mã Siêu cảm thấy hơi kinh ngạc: "Ngay cả văn phòng của tập đoàn Nhạn Thanh cũng đâu xa hoa như thế này đâu!”
Dương Thanh cười: "Sao hả? Sang trọng quá nên không quen à?”
Mã Siêu trịnh trọng gật đầu nói: "Lát nữa em cho người dỡ đi!”
"Dỡ đi làm gì?”
Dương Thanh đột nhiên cảm thấy dở khóc dở cười.
“Văn phòng của em sao có thể hơn văn phòng của anh Thanh được?”, Mã Siêu nói một cách nghiêm túc.
Dương Thanh trợn tròn mắt: "Cậu mới tiếp quản tập đoàn Tân Thảo đã bắt đầu tự cao rồi sao? Đập phá trang trí xa hoa, sau đó trang trí lại bình thường?"
Mã Siêu cười gượng rồi sờ đầu mình nói: “Chỉ là em không muốn văn phòng của mình đẹp hơn văn phòng của anh thôi”.
Dương Thanh bất đắc dĩ nói: "Tôi đã đến văn phòng của tập đoàn Nhạn Thanh được bao nhiêu lần rồi? Cậu nghĩ là sau này cậu sẽ đến tập đoàn Tân Thảo được bao nhiêu lần?"
Mã Siêu sửng sốt một chút rồi như chợt hiểu ra: "Anh Thanh, em hiểu rồi, anh như thế này là muốn em cũng như anh, sau này làm ông chủ bỏ mặc công ty phải không?” Nhớ quay lại web t ruyện T amlinh nha !
Dương Thanh hoàn toàn cạn lời.
"Nếu cậu cho rằng mình có đầu óc kinh doanh, vậy thì sau này ngày nào cũng phải đến công ty làm việc đúng giờ. Tôi chưa từng nói là muốn cậu làm ông chủ bỏ mặc chuyện công ty đâu đấy”.
Dương Thanh suy nghĩ một chút rồi lại nói.
Việc anh không có hứng thú với kinh doanh không có nghĩa là Mã Siêu cũng vậy.
Biết đâu Mã Siêu thích kinh doanh thì sao?
Cũng có thể anh ta có năng khiếu kinh doanh thì sao? Không thể chỉ vì một lời nói của anh mà làm lỡ dở sở thích của Mã Siêu được.
"Không, không, không, em không có hứng thú gì cả, sau này em cũng giống như anh Thanh vậy thôi, làm ông chủ bỏ mặc công ty là được rồi”.
Mã Siêu vội vàng xua tay, vẻ mặt lại trở nên khó hiểu, anh ta nói: "Có điều Ngải Lâm cũng không thích kinh doanh, em cũng không có cô em vợ hay cậu em vợ nào thích kinh doanh, thế thì phải làm sao đây?”
"Anh Thanh, hay là anh cho em mượn sếp Lạc mấy năm, đợi ông ấy giúp em lo liệu việc ông ty ổn rồi thì em trả lại ông ấy cho anh được không?”
Dương Thanh tức giận nói: "Cút, cút, cút, cho cậu mượn sếp Lạc thì tôi phải làm sao? Đâu thể để người không hiểu về kinh doanh như tôi làm ăn buôn bán chứ?”
Hai anh em bỗng nhiên phá lên cười, cả văn phòng rộn rã tiếng cười.
Cùng lúc đó, Lưu Kỳ đã rời khỏi tập đoàn Tân Thảo.
Nửa giờ sau, hắn đến một sân nhỏ của một căn biệt thự độc lập.
"Lưu Kỳ, sao em lại đến đây?"
Hắn vừa bước vào sân nhỏ của biệt thự thì một người phụ nữ trung niên bước ra, nhìn Lưu Kỳ hỏi.
"Chị ơi, em bị người ta bắt nạt, anh rể em có đó không?"
Lưu Kỳ hỏi.
Người phụ nữ trung niên nhận ra vết thương trên mặt Lưu Kỳ, bất giác cau mày, tức giận nói: "Người nào mà lại to gan như vậy, dám động vào em trai chị?"
"Chị ơi, đợi gặp anh rể rồi chúng ta sẽ nói rõ hơn”.
Lưu Kỳ thúc giục.
Người phụ nữ trung niên vội vàng đưa Lưu Kỳ vào trong biệt thự.
Trong phòng khách rộng lớn của biệt thự, trên chiếc ghế sofa cao cấp êm ái là một người trung niên đang ngồi với tờ báo trên tay.
"Chồng ơi, Lưu Kỳ bị người ta bắt nạt, người làm anh rể như anh thử nói xem, có nên báo thù rửa hận cho cậu ấy không?”
Nhìn thấy chồng, người phụ nữ trung niên vội đỏ mắt nói: "Em chỉ có một đứa em trai này thôi. Cả đời nó chưa từng bị thương, nhưng hôm nay lại bị đánh bị thương".
Người đàn ông trung niên không nhìn lên, đôi mắt vẫn nhìn vào tờ báo, nhưng bình tĩnh nói: "Là ai mà ngay cả em trai của Bạch Khánh này cũng dám động vào?"
Bạch Khánh là một thành viên của Vương tộc họ Bạch.
Ông ta là người phụ trách của nhà họ Bạch trong chuyến đến Yến Đô lần này, nắm giữ tất cả mọi việc ở Yến Đô.
"Chỉ là một thanh niên hai mươi bảy tuổi, là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh. Không biết Vương tộc họ Tiết nghĩ gì mà lại giao tập đoàn Tân Thảo cho tên khốn kiếp này”.
"Đáng ghét nhất là tên khốn này lại giao tập đoàn Tân Thảo có giá trị thị trường hơn năm mươi tỷ tệ cho một con chó bên cạnh cậu ta”.
"Điều đáng ghét hơn nữa là chính con chó này đã đánh đuổi em ra khỏi tập đoàn Tân Thảo”.
Lưu Kỳ vội nói.
Bạch Khánh vốn đang đọc báo nghe thấy Lưu Kỳ nói vậy, cuối cùng vẻ mặt lạnh tanh cũng hơi thay đổi.
"Gã thanh niên mà cậu nói tên là Dương Thanh sao?"
Bạch Khánh cau mày hỏi.
"Đúng, chính là Dương Thanh, trông còn rất trẻ, khoảng hai bảy hai tám tuổi”.
Lưu Kỳ vội vàng gật đầu nói.
Bạch Khánh lập tức im lặng, không biết đang suy nghĩ gì.
"Bạch Khánh, em không cần biết, giờ em chỉ có mỗi đứa em trai này là người thân thôi, nó phải chịu ấm ức lớn như vậy, anh nhất định phải giúp nó”.
Người phụ nữ trung niên chợt lo lắng khi thấy Bạch Khánh im lặng, bà ta hơi tức giận nói.
"E rằng chuyện này anh không giúp được cậu rồi”.
Bạch Khánh đột nhiên lên tiếng, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.
"Cái gì? Không giúp được?"
"Chị ơi, đợi gặp anh rể rồi chúng ta sẽ nói rõ hơn”.
Lưu Kỳ thúc giục.
Người phụ nữ trung niên vội vàng đưa Lưu Kỳ vào trong biệt thự.
Trong phòng khách rộng lớn của biệt thự, trên chiếc ghế sofa cao cấp êm ái là một người trung niên đang ngồi với tờ báo trên tay.
"Chồng ơi, Lưu Kỳ bị người ta bắt nạt, người làm anh rể như anh thử nói xem, có nên báo thù rửa hận cho cậu ấy không?”
Nhìn thấy chồng, người phụ nữ trung niên vội đỏ mắt nói: "Em chỉ có một đứa em trai này thôi. Cả đời nó chưa từng bị thương, nhưng hôm nay lại bị đánh bị thương".
Người đàn ông trung niên không nhìn lên, đôi mắt vẫn nhìn vào tờ báo, nhưng bình tĩnh nói: "Là ai mà ngay cả em trai của Bạch Khánh này cũng dám động vào?"
Bạch Khánh là một thành viên của Vương tộc họ Bạch.
Ông ta là người phụ trách của nhà họ Bạch trong chuyến đến Yến Đô lần này, nắm giữ tất cả mọi việc ở Yến Đô.
"Chỉ là một thanh niên hai mươi bảy tuổi, là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh. Không biết Vương tộc họ Tiết nghĩ gì mà lại giao tập đoàn Tân Thảo cho tên khốn kiếp này”.
"Đáng ghét nhất là tên khốn này lại giao tập đoàn Tân Thảo có giá trị thị trường hơn năm mươi tỷ tệ cho một con chó bên cạnh cậu ta”.
"Điều đáng ghét hơn nữa là chính con chó này đã đánh đuổi em ra khỏi tập đoàn Tân Thảo”.
Lưu Kỳ vội nói.
Bạch Khánh vốn đang đọc báo nghe thấy Lưu Kỳ nói vậy, cuối cùng vẻ mặt lạnh tanh cũng hơi thay đổi.
"Gã thanh niên mà cậu nói tên là Dương Thanh sao?"
Bạch Khánh cau mày hỏi.
"Đúng, chính là Dương Thanh, trông còn rất trẻ, khoảng hai bảy hai tám tuổi”.
Lưu Kỳ vội vàng gật đầu nói.
Bạch Khánh lập tức im lặng, không biết đang suy nghĩ gì.
"Bạch Khánh, em không cần biết, giờ em chỉ có mỗi đứa em trai này là người thân thôi, nó phải chịu ấm ức lớn như vậy, anh nhất định phải giúp nó”.
Người phụ nữ trung niên chợt lo lắng khi thấy Bạch Khánh im lặng, bà ta hơi tức giận nói.
"E rằng chuyện này anh không giúp được cậu rồi”.
Bạch Khánh đột nhiên lên tiếng, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.
"Cái gì? Không giúp được?"
"Bạch Khánh, rốt cuộc anh có ý gì hả?"
"Tập đoàn Tân Thảo có giá trị thị trường hơn năm mươi tỷ tệ, đem tặng nó đi đối với Vương tộc họ Tiết mà nói không hề có ảnh hưởng gì nhiều”.
"Tuy nhiên, Vương tộc họ Tiết làm như vậy lại chính là một lời cảnh cáo đối với nhà họ Bạch chúng ta, thừa dịp để chúng ta đối đầu với Dương Thanh để làm suy yếu cơ hội chiến thắng của nhà họ Bạch ở Yến Đô”.
Lưu Kỳ và người phụ nữ trung niên đều tỏ vẻ ngạc nhiên, Lưu Kỳ bất giác nói: "Anh rể, chuyện này làm sao có thể? Dương Thanh chỉ là chủ tịch một công ty ở Yến Đô mà thôi. Cậu ta có tư cách gì để làm suy yếu cơ hội chiến thắng của nhà họ Bạch chứ?”
----------------------------