Mọi người đều nín thở, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh - người vừa chuyển dao găm linh khí từ tay phải sang tay trái rồi đâm về phía cổ đạo sĩ áo vải.
Đây chính là dao găm linh khí đấy, nếu Dương Thanh đâm trúng, đạo sĩ áo vải chỉ còn đường chết thôi.
“Đạo sĩ áo vải sắp chết à?”
“Không ngờ Dương Thanh đã mạnh đến mức này, ngay cả đạo sĩ áo vải cũng sắp chết trong tay cậu ta ư?”
…
Đám người hô lên kinh hãi.
Mắt Dương Thanh đỏ ngầu, Chiến Thần Quyết điên cuồng vận chuyển trong người anh, huyết mạch cuồng hóa được anh kích hoạt đến cực hạn, anh nắm chặt dao găm linh khí, đâm vào cổ đạo sĩ áo vải.
“Chết đi!”
Dương Thanh tức giận quát, dồn hết sức mạnh vào tay trái.
Đạo sĩ áo vải lập tức biến sắc, chỉ có một chiếc bao tay linh khí đang nằm trên tay phải lão ta, lão ta không thể nhanh chóng đổi nó sang tay khác được, còn nếu muốn ngăn cản bằng tay phải thì cũng muộn rồi.
Trong khoảnh khắc đó, lão ta cắn răng giơ tay trái lên.
“Phập!”
Đúng lúc dao găm linh khí trong tay Dương Thanh sắp xẹt qua cổ đạo sĩ áo vải, đạo sĩ áo vải bỗng đưa tay trái chắn trước cổ, dao găm linh khí lướt qua tay trái lão ta.
Máu tóe ra từ tay đạo sĩ áo vải, năm ngón tay của lão ta đồng loạt bị chém đứt, rơi xuống đất.
“Rầm!”
Tay phải của đạo sĩ áo vải cũng đánh trúng ngực Dương Thanh, một tiếng động lớn vang lên, Dương Thanh hộc máu, bay ra xa.
Ai cũng kinh hãi!
Tất cả mọi người đều có vẻ đờ đẫn, bàn tay trái của đạo sĩ áo vải đã đứt lìa, còn Dương Thanh cũng bị Kim Cương chưởng của đạo sĩ áo vải đánh bay mười mấy mét.
Đạo sĩ áo vải nhìn chằm chằm vào Dương Thanh với vẻ mặt dữ tợn.
Sau khi bị đối phương đánh bay, Dương Thanh lồm cồm bò dậy, khóe miệng vẫn vương vết máu, cũng đang nhìn chằm chằm vào đạo sĩ áo vải.
Trong ánh mắt nhìn nhau của hai người đều tràn ngập sát khí mãnh liệt.
Đạo sĩ áo vải chợt nói: “Dương Thanh, cậu sẽ chết rất thê thảm!”
Dương Thanh có vẻ mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi: “Cho dù tôi chết, tôi cũng phải kéo ông theo!”
Đạo sĩ áo vải bỗng nhìn cao thủ xung quanh, lạnh lùng nói: “Ai có thể giúp tôi một tay, hợp sức giết Dương Thanh, xem như tôi nợ người đó một ân tình”.
Nghe thấy thế, những người đang đứng xem đều có vẻ kinh hãi.
Dương Thanh cũng không ngờ đạo sĩ áo vải lại trơ trẽn đến vậy, biết không giết được anh, bèn dùng ân tình để dụ cao thủ đang đứng xem ra tay với anh.
Nhưng không có ai đồng ý.
Thực lực mà Dương Thanh vừa thể hiện đã khiến tất cả mọi người kinh hãi, họ cũng kiêng dè thế lực sau lưng Dương Thanh.
Sắc mặt đạo sĩ áo vải càng thêm u ám, lão ta cắn răng: “Nếu có ai giúp tôi giết Dương Thanh, xem như tôi nợ người đó một ân tình, không những thế, sau khi Dương Thanh chết, con dao găm linh khí của cậu ta sẽ thuộc về người đó”.
“Dương Thanh chỉ có cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, lại có thể phát huy thực lực sánh ngang Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, thậm chí tiếp cận Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, tất cả là nhờ con dao găm linh khí đó”.
“Chỉ cần có ai đồng ý giúp tôi giết Dương Thanh, dao găm sẽ thuộc về người đó! Tôi hứa sẽ không tranh giành”.
Lần này, ánh mắt của rất nhiều cao thủ đều trở nên nóng rực.
Sắc mặt Dương Thanh vô cùng u ám, anh nhìn quanh, lạnh lùng nói: “Tốt nhất các người nên nghĩ cho kỹ, cho dù các người giết được tôi, các người còn mạng để tranh giành dao găm linh khí của tôi à?”