Sau khi Lục Nguyên Thông và Lục Xuyên rời đi, Mục Thiên Thiên vội nói: "Anh, nếu thế lực phía sau nhà họ Trương dẫn người đến, anh tuyệt đối đừng ra đấy!"
"Ngay cả cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong còn bị giết, cho dù anh có ra tay cũng không làm được gì đâu. Anh tuyệt đối đừng làm chuyện ngu ngốc”.
Lục Tinh Tuyết cũng đỏ mắt nói: "Anh, em biết anh rất lợi hại nhưng lần này nhà họ Lục phải đối mặt với kẻ địch rất mạnh”.
Cô ta nói xong, đột nhiên lấy ra một tấm thẻ ngân hàng nhét vào trong tay Dương Thanh, nức nở nói: "Anh, trong tấm thẻ này là tất cả số tiền em có được, chắc được tầm bốn, năm triệu đấy. Anh cầm số tiền này và rời đi, tuyệt đối đừng quay về”.
Mục Thiên Thiên cũng vội vàng lấy ra một thẻ ngân hàng nhét vào trong tay Dương Thanh: "Anh, em có hơn một triệu, anh cũng cầm lấy”.
Dương Thanh rất cảm động khi thấy Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên sốt ruột giục mình rời đi.
"Anh mau đi đi!"
Lục Tinh Tuyết thấy Dương Thanh vẫn đứng yên thì lập tức sốt ruột, vội vàng giục.
Hai mắt Mục Thiên Thiên cũng đỏ hoe, nói với Dương Thanh: "Anh ơi, anh nhất định phải rời đi bình an, không cần lo cho bọn em đâu, anh đi mau đi!"
Dương Thanh lắc đầu, trả tấm thẻ ngân hàng lại cho Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên rồi dịu dàng nói: "Sao anh có thể bỏ các em lại mà đi được chứ?"
"Anh đừng làm chuyện ngu ngốc! Bọn em không có cách nào rời đi nhưng với thực lực của anh, muốn rời khỏi đây vẫn rất dễ dàng...”
Lục Tinh Tuyết còn chưa nói xong đã bị Dương Thanh ngắt lời: "Được rồi, các em không cần khuyên nữa, anh sẽ không rời đi đâu”.
"Các em yên tâm, nếu thế lực phía sau nhà họ Trương thật sự dám đến nhà họ Lục, anh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng!"
Lúc này, vẻ mặt Dương Thanh ngạo nghễ, trên người lộ ra sự uy nghiêm.
Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên nhìn tới ngây người, dường như có thể thấy trên người Dương Thanh phát sáng.
"Anh...”
Lục Tinh Tuyết vẫn muốn khuyên nhưng bị Dương Thanh ngắt lời: "Các em tin anh không?"
"Đương nhiên bọn em tin anh nhưng bây giờ không phải là vấn đề tin hay không. Anh không biết cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong mạnh tới mức nào đâu”.
Lục Tinh Tuyết đỏ mắt nói: "Em nghe nói, cho dù là chủ của năm Vương tộc lớn Chiêu Châu cũng chỉ có thực lực Vương Cảnh đỉnh phong”.
"Lần này, đối thủ thật sự rất mạnh đấy!"
Nhưng mặc kệ Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên khuyên thế nào, Dương Thanh vẫn không chịu rời đi.
Lúc này, Lục Nguyên Thông và Lục Xuyên cũng đang lo lắng. Bọn họ có thể cảm giác được thế lực phía sau nhà họ Trương sắp tới.
"Bố, bố nói xem cậu nhỏ có ra tay giúp chúng ta không?"
Lục Xuyên lo âu hỏi.
Lục Nguyên Thông thở dài và lắc đầu: "Bố không thể nói chắc được. Chỉ sợ bây giờ con bé Tinh Tuyết đang khuyên cậu ấy rời đi. Nếu cậu ấy rời đi thật, nhà họ Lục sẽ không còn khả năng chống lại”.
"Đứa con gái bất hiếu này!"
Lục Xuyên giận tới run người.
Nhưng ông ta không thể làm gì. Có Dương Thanh ở đó, bọn họ thật sự không dám làm gì Lục Tinh Tuyết.
Cùng lúc đó, một đoàn xe hơi sang trọng gồm mấy chiếc xe Rolls Royce đang lao nhanh tới nhà họ Lục.
Rất nhiều gia tộc lớn Ninh Châu đều đã biết chuyện vừa xảy ra ở nhà họ Lục.
Bây giờ, nhà họ Lý đã bị tiêu diệt, cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong được Trương Quỳnh dẫn tới nhà họ Lục cũng bị giết. Nhất thời, các gia tộc lớn trong cả Ninh Châu đều tập trung chú ý vào nhà họ Lục.
Dương Thanh đứng trước cửa sổ sát đất trong căn biệt thự sang trọng của Lục Tinh Tuyết, nhìn mây đen che kín bầu trời, trong lòng có chút buồn bực.
Anh không biết tại sao luôn thấy buồn bực, cảm giác chỉ thiếu một chút nữa thôi là ký ức của mình sẽ khôi phục, giống như gà con sắp phá vỏ chui ra vậy.
Vỏ trứng đã có vết nứt, chỉ cần anh cố gắng thêm một chút là có thể phá vỡ vỏ trứng. Nhưng anh không có cách nào dùng sức, chỉ cần vừa dùng sức là đầu đau như muốn vỡ ra, không sao chịu nổi.
"Tới rồi!"
Đúng lúc này, Dương Thanh đột nhiên nhìn về phía lối vào của trang viên nhà họ Lục và nói.
"Ông chủ, không xong rồi, Trương Quỳnh lại dẫn người đến!"
Một người giúp việc hoảng sợ xông vào trong phòng của Lục Nguyên Thông và kêu to.
"Cuối cùng vẫn phải đối mặt sao?"
Vẻ mặt Lục Nguyên Thông nghiêm trọng, chậm rãi đứng dậy và nói: "Chúng ta đi thôi!"
Lục Xuyên và ông Tề đi theo hai bên người lão.
Cao thủ nhà họ Lục đều tập trung ở bên ngoài. Lục Nguyên Thông đứng phía trước, sau lưng còn có rất nhiều người.
Bọn họ chỉ thấy từng chiếc xe Rolls Royce lần lượt chạy vào và đỗ lại trong trang viên nhà họ Lục.
Ngay sau đó, Trương Quỳnh từ trong một chiếc xe bước ra. Lục Nguyên Thông hoảng sợ khi thấy lão ta vội vàng chạy tới một chiếc xe hơi sang trọng bên cạnh, tự mình mở cửa xe ra, người hơi cúi xuống nói với vẻ nịnh nọt: "Bạch Vương, chúng ta đã tới nhà họ Lục rồi. Ngài bước chậm thôi!"
Ầm!
Giờ phút này, đầu óc Lục Nguyên Thông chấn động mạnh, vẻ mặt tuyệt vọng.
Trương Quỳnh là một trong hai chủ gia tộc mạnh nhất ở Ninh Châu, bây giờ lại đi mở cửa cho người khác giống như một con chó Nhật.
Quan trọng hơn, Trương Quỳnh còn gọi đối phương là Bạch Vương.
Khắp cả Chiêu Châu có mấy người có thể được gọi là Vương?
Bạch Vương!
Đó không phải là chủ của Vương tộc họ Bạch - một trong năm Vương tộc lớn ở Chiêu Châu sao?
Lục Xuyên cũng tuyệt vọng và hoảng sợ nói: "Sao... Sao có thể như vậy được?"
Cửa xe mở ra, một lão già với mái tóc bạc mặc trang phục truyền thống từ trong xe bước ra.
"Tiết Vương, ngài chậm một chút!"
"Mã Vương, ngài chậm một chút!"
Trương Quỳnh đón Bạch Vương xong lại tự mình đi mở cửa xe cho Tiết Vương và Mã Vương.
Ban đầu, Lục Nguyên Thông còn tưởng chỉ có một mình Bạch Vương, khi nghe thấy Trương Quỳnh gọi Tiết Vương và Mã Vương, gương mặt càng tái hơn.
Hôm nay, không ngờ chủ của ba trong năm Vương tộc lớn ở Chiêu Châu đồng thời tới nhà họ Lục.
Nhà họ Lục đúng là có thể diện!
"Cung kính đón Bạch Vương!"
"Cung kính đón Mã Vương!"
"Cung kính Tiết Vương!"
Người nhà họ Trương đều quỳ một chân xuống đất và la lớn, giọng nói chấn động cả trời đất.
"Lục Nguyên Thông, tôi lại tới rồi!"
Trương Quỳnh cười híp mắt nhìn về phía Lục Nguyên Thông với vẻ trêu tức.
Lục Nguyên Thông loạng choạng lùi lại mấy bước, cơ thể run lên mà không khống chế được.
Lục Xuyên cũng vậy, hai chân không ngừng run rẩy.
Lúc này, phía sau Bạch Vương, Mã Vương và Tiết Vương đều có mấy cao thủ phát ra uy thế võ đạo đáng sợ, dùng mông nghĩ cũng biết những cao thủ này đều là cao thủ hàng đầu của ba Vương tộc lớn, thực lực ít nhất phải là Vương Cảnh đỉnh phong.
Bất kỳ ai trong những cao thủ này đều có thể trấn áp tất cả gia tộc quyền quý ở Ninh Châu. Nhưng bây giờ những người này lại cùng xuất hiện ở nhà họ Lục để trấn áp bọn họ.
"Chính là cao thủ dưới quyền của ông đã giết chết cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong của Liên minh Vương tộc chúng tôi?"
Bạch Vương đột nhiên nhìn Lục Nguyên Thông với ánh mắt sắc bén, lớn tiếng chất vấn.
"Tôi... Tôi, đại nhân, không phải là tôi, thật sự không phải là tôi. Tôi chỉ là một chủ gia tộc nhỏ, làm sao có thể có thuộc hạ giết chết được cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong trong nháy mắt chứ?"
Lục Nguyên Thông vội vàng phủ nhận, run rẩy nói: "Tất cả đều là hiểu nhầm, đều là hiểu nhầm thôi!"
"Hiểu nhầm à?"
Bạch Vương cười lạnh: "Ngay cả cao thủ của Liên minh Vương tộc chúng tôi cũng dám giết, vậy mà ông còn dám nói với tôi là hiểu nhầm à?"
"Giao người ra, tôi sẽ cho ông được toàn thây!"
"Bịch!"
Lục Nguyên Thông quỳ xuống, hoảng sợ bất an nói: "Đại nhân, không phải tôi không muốn giao người ra mà tôi hoàn toàn không biết ai đã giết người của ngài!"
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !