Dương Thanh sững sờ, cảm nhận cơn đau truyền đến từ bụng, ngơ ngác nhìn Tần Y, lẩm bẩm: “Y à, anh là Dương Thanh - anh rể em, chẳng lẽ em quên anh rồi à?”
Sau khi nghe thấy tiếng gọi “Y” từ Dương Thanh, Tần Y đang đờ đẫn không khỏi run rẩy, cô ta lại nhìn về phía Dương Thanh, cảm giác quen thuộc khó hiểu bỗng ập tới.
Nhưng cô ta không sao nhớ nổi rốt cuộc người đàn ông trước mặt này là ai.
Mặt cô ta nhanh chóng đầm đìa nước mắt.
Không hiểu sao, người đàn ông này mang lại cảm giác quen thuộc hết sức mãnh liệt, khiến cô ta muốn nhào vào vòng tay anh rồi khóc thật lớn.
“Rốt cuộc anh là ai? Tại sao tôi lại thấy rất quen thuộc khi nhìn thấy anh chứ?”
Mặt Tần Y đầy nước mắt, cô ta nhìn chằm chằm vào người đàn ông lạ mà quen ngay trước mặt, nghẹn ngào hỏi.
Rốt cuộc Dương Thanh cũng xác định, không hiểu sao Tần Y lại hoàn toàn quên mất anh, nên mới ra tay với anh như thế.
Dương Thanh nói: “Giải quyết mấy kẻ không liên quan xung quanh rồi chúng ta nói rõ hơn, được không?”
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Tần Y buông lỏng dao găm, nhìn cao thủ xung quanh, nét mặt cũng trở nên lạnh lẽo, bỗng xông tới chỗ họ.
Một phút sau, trừ Dương Thanh và đạo sĩ áo vải đã bị Dương Thanh đánh trọng thương, những người khác đều bị Tần Y giết chết.
Nhân lúc Tần Y ra tay, Dương Thanh vội uống thêm một viên thuốc nữa, đó là đan dược chữa thương mà Phùng Tiểu Uyển để lại cho anh.
Hồi nãy, Tần Y dùng dao găm đâm vào bụng anh, tuy có vẻ vết thương rất nặng, nhưng trên thực tế, khi Tần Y đâm dao găm tới, Dương Thanh đã cố gắng tránh cho dao đâm trúng nội tạng, dao găm chỉ đâm rách bụng anh.
Vết thương ấy chỉ có thể coi là vết thương ngoài da tương đối nghiêm trọng, có đan dược do Phùng Tiểu Uyển để lại, vết thương ấy không tính là lớn với anh, khi anh đánh với đạo sĩ áo vải, vết thương do lão ta gây ra mới là nghiêm trọng nhất.
“Bây giờ có thể nói cho tôi biết anh là ai rồi chứ?”
Tần Y bước tới, nét mặt lại trở nên lạnh lẽo, cô ta nhìn chằm chằm vào Dương Thanh.
Dương Thanh nhìn về phía đạo sĩ áo vải đã bị anh đánh trọng thương, đang nằm trên đất không dậy nổi ở cách đó không xa.
Tần Y nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ông ta là người của Thánh Cung, tôi sẽ không giết ông ta!”
Dương Thanh thầm thở dài, rõ ràng Tần Y đã quên tất cả, cho dù anh muốn giết đạo sĩ áo vải, có lẽ Tần Y cũng sẽ không đồng ý, còn ra tay với anh.
Nghĩ tới đây, Dương Thanh từ bỏ cơ hội ra tay với đạo sĩ áo vải, nhìn về phía Tần Y: “Anh là anh rể em - Dương Thanh! Y, em không biết anh à?”
“Anh rể?”
Tần Y nhíu mày, lạnh lùng nói: “Tôi sống ở Thánh Cung từ nhỏ, không hề có chị, sao lại có anh rể chứ? Rốt cuộc anh là ai? Nếu không nói rõ, tôi sẽ giết anh ngay bây giờ!”
Cô ta nói rồi lại giơ dao găm trong tay lên.
Nhưng Dương Thanh có thể cảm nhận được, Tần Y cũng không định giết mình.
Nhưng điều khiến Dương Thanh vô cùng ngờ vực chính là, rốt cuộc Tần Y bị sao thế? Sao lại nói mình đã sống ở Thánh Cung từ nhỏ?
Nếu không có nối ruồi duyên ở khóe miệng Tần Y, thậm chí Dương Thanh còn nghi ngờ liệu có phải mình đã nhận nhầm người không nữa. Nhưng rõ ràng không phải thế, anh đã quen biết Tần Y lâu, biết rõ từng nốt ruồi trên mặt cô ta.
Anh khẳng định cô gái trước mặt chính là Tần Y.
“Y à, anh nói thật, anh đúng là anh rể em, chị em là Tần Thanh Tâm, bố em là Tần Đại Dũng, em còn có một cháu gái đáng yêu tên Tiêu Tiêu”.