“Cứ làm như thế, chỉ cần khiến thực lực của họ yếu đi, áp lực khi đối mặt với họ sau này cũng giảm hẳn”.
Lúc này, ngay cả lão Cửu cũng nhìn Hoài Lam bằng ánh mắt tán thưởng.
Lão Cửu trầm giọng nói: “Cô nói đúng, chúng ta vẫn chưa thể đi! Thành chủ Hoài Thành đã biết chuyện Dương Thanh tu luyện được sức mạnh nguyên tố, cho dù chúng ta đi, thành chủ Hoài Thành cũng sẽ tìm mọi cách để giết Dương Thanh”.
“Chúng ta cũng đã đắc tội với Dược Vương Cốc, đến khi đó Dược Vương Cốc cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta, chúng ta sẽ phải đối mặt với lửa giận của hai thế lực lớn là Dược Vương Cốc và phủ Hoài Thành cùng một lúc”.
“Không chừng họ còn tạm thời hợp tác, đều cử cao thủ đi đối phó Dương Thanh”.
“Nếu đã vậy, chúng ta cứ để họ đấu đá nhau, cho dù bên nào bị tiêu diệt thì cũng có thể giảm ít nhất một nửa áp lực cho chúng ta, nếu chúng ta giết được một số cao thủ hàng đầu của họ thì áp lực còn nhỏ hơn nữa”.
Dương Thanh gật đầu: “Được, nếu đã thế, chúng ta cứ làm theo kế hoạch của Hoài Lam, phủ Hoài Thành và Dược Vương Cốc đã đấu đá với nhau từ lâu, cũng đến tình trạng một núi không thể chứa hai hổ lâu lắm rồi, chi bằng chúng ta thúc đẩy trận chiến giữa họ”.
Hoài Lam nói: “Từ Hoa và Tả, Hữu hộ pháp của Dược Vương Cốc vừa bị giết, tạm thời tin tức này vẫn chưa được truyền về Dược Vương Cốc, bây giờ chúng ta phải nghĩ cách dẫn cao thủ của phủ Hoài Thành tới đây”.
“Không chỉ dẫn cao thủ của phủ Hoài Thành tới đây, chúng ta còn phải dẫn người của Dược Vương Cốc tới muộn hơn một chút”.
“Sau khi cao thủ của phủ Hoài Thành tới, chúng ta cứ giữ chân họ, chờ cao thủ của Dược Vương Cốc đến, chúng ta thua trận luôn”.
“Đến khi đó, cao thủ của phủ Hoài Thành chỉ có thể gánh nỗi oan này”.
Lão Cửu nhìn về phía Hoài Lam, gật nhẹ đầu: “Cô hiểu rõ phủ Hoài Thành nhất, chắc cũng có cách dẫn cao thủ của phủ Hoài Thành tới đây đúng không?”
Hoài Lam gật đầu, lập tức lấy điện thoại ra bấm số: “Hoài Phượng, chẳng phải chị vẫn muốn báo thù cho bố chị ư? Bây giờ có một cơ hội ở ngay trước mắt chị, chỉ xem chị có muốn không thôi đấy”.
Nghe thấy thế, Dương Thanh lập tức sững sờ, anh không ngờ Hoài Lam lại gọi cho Hoài Phượng.
Hoài Lam bật loa ngoài, giọng Hoài Phượng lập tức vang lên: “Hoài Lam, bây giờ tất cả cao thủ của phủ Hoài Thành đang đuổi giết mày, mày vẫn còn tâm trạng gọi điện cho tao hả?”
Hoài Lam thản nhiên nói: “Hoài Phượng, chị nghĩ tôi phản bội phủ Hoài Thành thật ư?”
Hoài Phượng hỏi: “Mày có ý gì?”
Hoài Lam nói: “Bề ngoài tôi đã phản bội phủ Hoài Thành, nhưng thật ra đây là nhiệm vụ mà ông nội giao cho tôi, ông ấy bảo tôi cố tình phản bội để tiếp cận Dương Thanh, bởi vì Dương Thanh đang nắm giữ một bí mật cực lớn, thế nên việc cao thủ của phủ Hoài Thành đang đuổi giết chúng tôi chỉ là giả mà thôi”.