Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Nhưng tôi đã bảo Tiểu Uyển giảm công dụng của Trú Nhan Đan đi rất nhiều, như vậy, chẳng những giá thành sẽ thấp hơn mà vẫn giữ được hiệu quả làm đẹp của Trú Nhan Đan”.  

 

“Đương nhiên, anh Thanh cũng không cần lo lắng, tuy đã giảm bớt hiệu quả của Trú Nhan Đan, nhưng Trú Nhan Sương sau khi giảm hiệu quả vẫn có thể đánh bại mọi mỹ phẩm trên thị trường”.  

 

Cô ta nói rồi nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển: “Nếu chị không đoán sai, Tiểu Uyển đã nghiên cứu Trú Nhan Sương thành công rồi nhỉ?”  

 

Phùng Tiểu Uyển gật đầu, còn cầm một lọ thủy tinh nhỏ, trong lọ là thứ gì đó đen sì, chắc là Trú Nhan Sương.  

 

Phùng Tiểu Uyển chớp mắt, nhìn Dương Thanh: “Anh Thanh, anh thử hiệu quả của Trú Nhan Sương một lần nhé?”  

 

Hoài Lam cười nói: “Tôi đã dùng Trú Nhan Đan mà Tiểu Uyển cho, hơn nữa tôi xinh đẹp bẩm sinh, dùng Trú Nhan Sương cũng không thấy tác dụng”.  

 

Dương Thanh lập tức sầm mặt: “Tức là tôi xấu nên mới bảo tôi thử thuốc ư?”  

 

Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam đều che miệng cười, Dương Thanh không xấu, mà da anh không đẹp bằng họ.  

 

Nếu Dương Thanh biết hai cô gái lại so sánh da anh với phụ nữ, chắc chắn anh sẽ phát điên mất.  

 

Dưới sự nài nỉ của hai cô gái, Dương Thanh đồng ý.  

 

Phùng Tiểu Uyển bôi Trú Nhan Sương đen sì lên nửa mặt bên trái của Dương Thanh, còn nửa mặt bên phải thì không bôi, để xem hiệu quả thế nào.  

 

“Bôi cái này dễ chịu thật!”  

 

Dương Thanh thấy trên mặt hơi tê, còn có cảm giác mát rượi nữa.  

 

Phùng Tiểu Uyển cười nói: “Trú Nhan Sương đang chữa trị tế bào hoại tử trên mặt anh, mười phút sau, anh có thể rửa mặt”.  

 

Cứ như vậy, sau mười phút, Dương Thanh rửa sạch Trú Nhan Sương trên mặt.  

 

“Mẹ nó!”  

 

Đương Dương Thanh ngẩng đầu soi gương, buột miệng nói tục.  

 

Làn da ở hai bên mặt trái phải của anh như của hai người khác nhau, nửa mặt bên trái trắng hồng mịn màng, lỗ chân lông cũng nhỏ hẳn đi.  

 

Còn làn da ở nửa mặt bên phải thì sần sùi, lỗ chân lông to, không thể sánh bằng nửa mặt bên trái.  

 

Dương Thanh giục: “Mau bôi Trú Nhan Sương lên nửa mặt bên phải cho anh đi”.  

 

Đúng là không thể để ai thấy dáng vẻ bây giờ, hai bên mặt trái phải có màu da khác hẳn nhau.  

 

Hoài Lam và Phùng Tiểu Uyển nhìn dáng vẻ nôn nóng của Dương Thanh, đều bật cười.  

 

Thêm mười phút nữa, rốt cuộc nửa mặt bên phải của Dương Thanh cũng có màu da giống bên trái.  

 

Khuôn mặt anh vốn góc cạnh rõ ràng, bây giờ nước da lại thay đổi hẳn, trông như biến thành người khác, ai không biết còn tưởng anh trang điểm.  

 

Khi Dương Thanh bước vào phòng khách ở tầng một, gặp những người khác, ai cũng có vẻ kinh ngạc.  

 

“Dương Thanh, ai trang điểm cho cậu thế?”  

 

Ngải Lâm nói với vẻ không thể tưởng tượng nổi, hình như không ngờ Dương Thanh lại trang điểm.  

 

Phùng Giai Di cũng có vẻ kinh ngạc.  

 

Vẻ kinh ngạc trên mặt hai anh em Tống Tả và Tống Hữu còn rõ hơn, họ không dám tin Dương Thanh lại trang điểm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK