Đám người Vũ Tử Dịch đột nhiên dừng lại ở cuối hành lang, chỉ thấy một người trẻ tuổi đang chắn trước mặt ba người.
Người này không phải ai khác, chính là Dương Thanh vừa chạy từ Hoàng tộc Thượng Quan tới. Khi anh nhìn thấy Phùng Tiểu Uyển bị một cao thủ vác trên vai, sắc mặt cực kỳ thâm trầm.
Hình như cảm nhận được Dương Thanh không đơn giản, hai cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh đồng thời bước tới, bảo vệ ở hai bên Vũ Tử Dịch.
"Thả người ra!"
Dương Thanh bỗng nói, giọng điệu vô cùng lạnh lùng.
Mà anh cũng nhìn chằm chằm vào Vũ Tử Dịch.
Vũ Tử Dịch khẽ nhíu mày, nhìn về phía Dương Thanh nói: "Cậu là anh Thanh mà cô gái này đã nhắc tới à?"
"Thả người ra!"
Dương Thanh không trả lời, lặp lại lần nữa.
Đồng thời, từ trên người anh đột nhiên tràn ngập ra một uy thế võ đạo đáng sợ.
Giờ phút này, Vũ Tử Dịch lập tức tái mặt. Không ngờ uy thế võ đạo từ trong cơ thể Dương Thanh phát ra đã làm anh ta cảm giác cả người buốt giá như rơi vào hố băng.
Lúc này không chỉ anh ta mà ngay cả hai cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh cũng biến sắc.
Vũ Đào theo bản năng bước tới chắn trước mặt Vũ Tử Dịch, nghiêm giọng nói: "Cậu là cao thủ Siêu Phàm Cảnh?"
Vũ Tử Dịch chấn động khi nghe thấy Vũ Đào nói vậy.
Anh ta là người của Hoàng tộc họ Vũ, có thiên tài võ thuật nào mà chưa từng thấy?
Nhưng lúc này, anh ta lại gặp được một chàng trai trạc tuổi mình đã bước vào cảnh giới võ thuật Siêu Phàm Cảnh, điều này làm anh ta nhất thời khó có thể tiếp nhận được.
Vũ Đào và một cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh khác cũng chấn động và hoảng sợ.
Nếu ở đây là Hoàng thành Vũ, cho dù bọn họ gặp phải cao thủ Siêu Phàm Cảnh cũng sẽ không hoảng sợ như vậy. Nhưng ở đây không phải là Hoàng thành Vũ.
Chủ yếu nhất là Dương Thanh trẻ tuổi như vậy đã nắm giữ cảnh giới võ thuật Siêu Phàm Cảnh, sao thân phận của anh có thể đơn giản được?
"Tôi là đời thứ ba dòng chính của Hoàng tộc họ Vũ, Vũ Tử Dịch, không biết cậu là ai?"
Vũ Tử Dịch chợt hỏi.
Anh ta là con cháu dòng chính Hoàng tộc họ Vũ nên tố chất tâm lý vẫn rất tốt, dù sao anh ta cũng từng gặp cao thủ Siêu Phàm Cảnh.
Nếu ở trong Hoàng tộc họ Vũ, cho dù là cao thủ Siêu Phàm Cảnh gặp anh ta cũng phải gọi một tiếng "Điện hạ”.
Nhưng ở đây không phải là Hoàng tộc họ Vũ.
Dương Thanh nhíu mày: "Tôi bảo anh thả người, hình như anh không hiểu lời tôi nói à?"
Anh vốn không có thiện cảm với Hoàng tộc họ Vũ. Trước đây anh chỉ vừa bước vào Siêu Phàm Cảnh sơ kỳ đã bị Vũ Vũ Lan nhà bọn họ uy hiếp. Nếu không phải Black Doctor tiêm cho anh liều thuốc siêu hoàn mỹ, lại có Phùng Tiểu Uyển cho anh ba viên đan dược tăng cường thực lực, sợ rằng bây giờ anh đã sớm chết ở Ninh Châu.
Tất nhiên anh sẽ không khách sáo với Vũ Tử Dịch.
Vũ Tử Dịch khẽ nhíu mày, không vui nói: "Cậu có vẻ quá kiêu ngạo nhỉ? Cậu bảo tôi thả người thì tôi thả người à?"
"Xem ra anh không muốn thả. Nếu vậy, tôi đành phải tự mình ra tay thôi!"
Dương Thanh vừa dứt lời thì sát khí trong mắt càng lộ rõ, từ trong cơ thể anh phát ra một uy thế võ đạo càng đáng sợ hơn, giống như núi lửa phun trào vậy.
"Cẩn thận!"
Vũ Đào đột nhiên hét lớn một tiếng.
Nhưng Vũ Đào nhắc nhở quá muộn. Khi ông ta vừa hô lên, Dương Thanh đã xuất hiện trước mặt tên cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh đang vác Phùng Tiểu Uyển trên vai, đồng thời đánh xuống một chưởng.
"Bịch!"
Chỉ nghe thấy một tiếng va chạm nặng nề vang lên, sau đó bọn họ nhìn thấy cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh kia như bị xe tải hạng nặng tông phải, bay xa mười mét mới nặng nề ngã xuống hành lang.
Khi cao thủ kia rơi xuống thì nằm im trên mặt đất, thất khiếu chảy máu, chết không nhắm mắt.
Đến chết, ông ta vẫn không ngờ được mình đường đường là cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh của Hoàng tộc họ Vũ sẽ chết ở bên ngoài, còn chết trong tay một người trẻ tuổi như vậy.
Mọi người ở đó đều im lặng như chết, nhìn về phía Dương Thanh với vẻ kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi.
Cho dù là Thượng Quan Nhu cũng không ngờ Dương Thanh sẽ dứt khoát như vậy, không để ý tới thân phận của đối phương đã xuống tay độc ác, một đòn giết chết một cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh trong nháy mắt.
Vũ Tử Dịch và Vũ Đào cũng ngây người một lát mới lấy lại tinh thần.
Gương mặt Vũ Tử Dịch vô cùng dữ tợn. Anh ta đường đường là con cháu dòng chính Hoàng tộc họ Vũ nhưng thuộc hạ của anh ta lại bị người trong một Hoàng thành anh ta chẳng xem ra gì giết chết.
Điều này quả thật chính là sỉ nhục cực lớn đối với anh ta.
"Cậu dám giết người Hoàng tộc họ Vũ tôi à? Cậu có biết điều này sẽ có hậu quả nghiêm trọng tới mức nào không?"
Vũ Tử Dịch không để ý tới thân phận của Dương Thanh nữa, nghiến răng nghiến lợi nói.
Dương Thanh không nhìn anh ta mà kiểm tra Phùng Tiểu Uyển vừa được cứu, thấy cô ta chỉ hôn mê không đáng lo ngại mới yên tâm.
"Cậu Thanh, để tôi chăm sóc cho Tiểu Uyển”.
Lúc này Thượng Quan Nhu dẫn theo cao thủ Hoàng tộc đi tới, nhìn về phía Dương Thanh nói.
Dương Thanh giao Phùng Tiểu Uyển cho Thượng Quan Nhu rồi mới nhìn về phía Vũ Tử Dịch, lạnh lùng nói: "Nếu các người không muốn chết thì cút về Hoàng tộc họ Vũ”.
Anh giết một vệ sĩ bán bộ Siêu Phàm Cảnh Hoàng tộc họ Vũ chỉ là muốn cho Vũ Tử Dịch một bài học, Hoàng tộc họ Vũ là một trong hai Hoàng tộc lớn cổ xưa có nội tình sâu xa.
Dương Thanh đã giao đấu với Vũ Vũ Lan nên biết rất rõ về thực lực của bà ta. Nếu anh chọc giận Hoàng tộc họ Vũ, với thực lực của anh bây giờ sợ là khó có thể ung dung ứng phó được.
Đương nhiên, nếu người của Hoàng tộc họ Vũ không biết phân biệt tốt xấu, kiên trì muốn gây rắc rối cho anh, anh sẽ không ngại giết hết những người này.
"Điện hạ!"
Vũ Đào hơi lo lắng, sợ Vũ Tử Dịch không nhịn được sẽ chọc giận Dương Thanh nên vội vàng mở miệng khuyên: "Điện hạ, hay chúng ta rời khỏi Thượng Quan Hoàng Thành trước đã!"
Vũ Tử Dịch hít sâu một hơi, sau đó lạnh lùng nói: "Chuyện này sẽ không kết thúc ở đây đâu. Cậu sẽ hối hận cho xem”.
Anh ta nói dứt lời thì xoay người rời đi.
Thượng Quan Nhu thấy Vũ Tử Dịch đi, vội vàng bước lên và khẽ nói: "Cậu Thanh, cậu không thể thả cho bọn họ rời đi được, nếu không sẽ mang tới rắc rối lớn cho cậu và Tiểu Uyển”.
"Sao vậy?"
Dương Thanh nhíu mày hỏi.
Thượng Quan Nhu vội vàng giải thích: "Sở dĩ bọn họ muốn dẫn Tiểu Uyển đi là vì phát hiện ra em ấy có thể luyện đan dược, nhưng bây giờ trên đời này đã không có thầy luyện đan nào có thể luyện đan dược nữa”.