Dương Thanh bỗng giơ tay nhìn đồng hồ: “Cho các người một phút cuối, hoặc cút, hoặc tôi sẽ giết các người!”
Trong lúc nhất thời, Khương Chiến và Bách Lý Diệp càng áp lực hơn.
Hai người liếc nhau, đều nhận thấy vẻ nghiêm nghị trong mắt đối phương.
Họ cũng lo, nếu hợp sức để đánh với Dương Thanh, trấn áp được Dương Thanh thì còn đỡ, nhưng nếu thất bại, chẳng những họ sẽ bị Dương Thanh giết, mà kết giới cũng có thể nứt ra vì trận chiến giữa hai bên.
Khi đó, lượng lớn linh khí ở giới Cổ Võ sẽ tràn vào Yến Đô qua vết nứt của kết giới, khiến giới Cổ Võ bị tổn thất nặng nề.
“Dương Thanh, cậu đừng manh động!”
Bách Lý Diệp nghiêm nghị nói: “Cậu phải biết, một khi chúng ta giao chiến, chắc chắn kết giới ở đây sẽ nứt ra, cậu biết hậu quả sẽ nghiêm trọng thế nào không hả?”
Dương Thanh lạnh lùng nhìn Bách Lý Diệp: “Tôi chỉ biết giới Cổ Võ đã cướp linh khí của thế tục, nếu kết giới nứt, thế tục sẽ có nhiều cao thủ hơn, cũng sẽ có thêm cao thủ Thiên Cảnh”.
Bách Lý Diệp vội nói: “Không phải thế! Cậu biết tại sao năm đó, các ông lớn lại chia thế giới này thành thế tục và giới Cổ Võ không? Chắc chắn cậu sẽ cho rằng những người đó muốn đạt được nhiều tài nguyên tu luyện hơn, nên mới thu hút hầu hết linh khí về giới Cổ Võ”.
Dương Thanh hỏi lại: “Chẳng lẽ không đúng à?”
Bách Lý Diệp lắc đầu: “Không hoàn toàn là vì nguyên nhân này, trừ nguyên nhân này ra, nguyên nhân quan trọng nhất là vì một số cao thủ sẽ không còn quan tâm tới sống chết của người bình thường khi đạt đến cấp bậc nào đó, họ sẽ lạm sát người vô tội, còn có một số cao thủ tu luyện tà công, tu luyện bằng máu của người khác, thậm chí còn có người dùng tim trẻ con để tu luyện, cho dù có Thủ Hộ Minh thì cũng không thể bắt hết những kẻ ác”.
“Chính vì không ngăn được chuyện người vô tội bị lạm sát, các ông lớn mới tách giới Cổ Võ ra, kể từ đó, tuy thế tục có ít cao thủ hơn, nhưng lại an toàn hơn giới Cổ Võ gấp mấy lần”.
“Những cao thủ có thể tu luyện tới Thiên Cảnh sẽ được đưa đến giới Cổ Võ, cũng giảm tình trạng một cao thủ vô địch ở thế tục, thế tục sẽ nhận được nhiều sự bảo vệ hơn”.
“Nếu kết giới giữa hai giới hỏng hẳn, khi đó giới Cổ Võ và thế tục sẽ hoàn toàn hòa làm một, tuy năng lực của cao thủ thế tục thức tỉnh, nhưng cao thủ giới Cổ Võ cũng sẽ hoàn toàn tiến vào thế tục, cậu đã từng nghĩ thế tục sẽ gặp phải hậu quả nghiêm trọng đến mức nào chưa?”
“Tôi có thể nói rõ cho cậu biết, ở giới Cổ Võ, mạnh được yếu thua, người của giới Cổ Võ đều đã quen với thế giới kẻ mạnh làm vua, nếu họ đến thế tục, hậu quả sẽ rất khó lường!”
Nghe thấy Bách Lý Diệp nói thế, Dương Thanh lập tức im lặng.
Anh chưa từng nghĩ đến chuyện này, giờ nghe Bách Lý Diệp nói thế, anh mới nhận ra, nếu kết giới tan vỡ hẳn thì sẽ mang lại phiền phức lớn cỡ nào cho thế tục.
Đúng như Bách Lý Diệp nói, người của giới Cổ Võ đã quen với việc kẻ mạnh làm vua, nếu họ đến thế tục, sau này thế tục cũng sẽ trở nên như thế.
Sau cùng, chỉ cao thủ hàng đầu mới có quyền lên tiếng, còn người bình thường sẽ sống rất khổ sở.
“Ông ta nói không sai, nếu kết giới tan vỡ, giới Cổ Võ chỉ mất linh khí, còn thế tục sẽ mất quá nhiều, đối với người thế tục, chắc chắn đây sẽ là kiếp nạn”.
Khương Chiến cũng nói: “Dương Thanh, tốt nhất cậu nên nghĩ cho kỹ rồi hãy quyết định, tôi đang có thành ý rất lớn khi mời cậu gia nhập nhà họ Khương”.