Đúng lúc này, một đám cao thủ Siêu Phàm Cảnh chợt bước tới, chắn đường đám người Hoài Trấn.
“Nơi này là Mục phủ, không phải chỗ cho người ngoài làm càn!”
Người dẫn đầu là một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, lão ta tức giận nhìn đám người Hoài Trấn.
Hoài Trấn cười ha hả: “Thưa tiền bối, hôm nay chúng tôi đến đây chỉ vì một mục đích, đó là đưa Dương Thanh đi, nếu Mục phủ giao người, chắc chắn chúng tôi sẽ tự rời đi”.
Cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong kia hừ lạnh: “Người mà các người muốn tìm không có ở Mục phủ! Tôi cho các người một phút, cút hết khỏi Mục phủ, bằng không, tự chịu hậu quả!”
Sau khi lão ta dứt lời, một luồng khí thế cuồng bạo lập tức lan ra từ người lão ta, bao trùm xung quanh.
Trừ Hoài Trấn ra, người của các gia tộc lớn ở Thiện Thành đều có sắc mặt hết sức khó coi.
Giờ họ mới nhận ra, họ vừa dẫn người xông vào Mục phủ.
Rất nhiều năm trước, thành chủ của Mục phủ là người hết sức đáng sợ, được người của Thiện Thành gọi là “Thành Chủ Tàn Nhẫn”.
Bây giờ tuy chân ông lão bị tật, phải ngồi xe lăn, nhưng thực lực của ông lão vẫn khó lường như cũ.
Nếu chọc giận ông lão, có lẽ họ cũng chẳng có kết cục tốt lành gì.
Hoài Trấn không nói gì, chỉ cười ha hả, nhìn chằm chằm vào đối phương, hình như không hề sợ hãi.
Tuy năm cao thủ mặc áo choàng đen sau lưng ông ta không hề phóng khí thế ra ngoài, nhưng vẫn khiến cao thủ của Mục phủ cảm nhận được sự uy hiếp.
Lúc này, Mục Hoa đã tới phòng Mục thành chủ. Lão ta nghiêm nghị nói: “Thành chủ, đám người này tự cho là có Hoài Trấn làm chỗ dựa, dám tới Mục phủ gây chuyện, tôi đề nghị cử đội hộ vệ Ảnh Tử ra tay luôn”.
Trong mắt Mục thành chủ lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, ông lão híp mắt: “Tôi cũng muốn xem xem thế hệ sau của phủ Hoài Thành có sức mạnh gì mà dám tới Mục phủ để đòi người, đi thôi, ra ngoài xem sao!”
“Vâng!”
Mục Hoa gật đầu, đẩy Mục thành chủ ra khỏi phòng.
Phía bên kia, Dương Thanh, lão Cửu, Hoài Lam và Phùng Tiểu Uyển đang ở chung một chỗ.
Lão Cửu bỗng nhíu mày: “Người của phủ Hoài Thành tới rồi!”
Hoài Lam lập tức có vẻ căng thẳng: “Hay thành chủ Hoài Thành tới thế?”
Lão Cửu lắc đầu: “Chắc không phải đâu!”
Lúc này Hoài Lam mới thầm thở phào nhẹ nhõm, cô ta nghiêm nghị nói: “Người của phủ Hoài Thành tới Mục phủ, chắc chắn là nhắm vào anh Thanh, chẳng biết Mục phủ có thể trụ vững trước áp lực này không”.
Lão Cửu nói: “Chúng ta vẫn nên chuẩn bị rời đi bất cứ lúc nào, đề phòng việc Mục phủ vứt bỏ chúng ta vì không chịu được áp lực”.
Dương Thanh lắc đầu, mở miệng nói: “Cứ yên tâm đi, khó khăn lắm Mục thành chủ mới tìm được một thần y có thể chữa khỏi chân cho mình, sao ông ta có thể để chúng ta gặp chuyện vào thời điểm quan trọng như thế chứ?”