Chương 469: Thể diện của gia tộc
Dương Thanh mặc kệ Hoàng Chính, híp mắt nhìn chằm chằm vào Đông Tà đã bước đến trước mặt anh, lạnh lùng nói: “Tôi khuyên ông nên dẫn con lợn nhà họ Hoàng đi ngay, bằng không, đầu của con lợn này sẽ ở lại Giang Hải vĩnh viễn đấy!”
Rầm!
Lời Dương Thanh nói khiến mọi người kinh hãi.
Sau đó đám đông lập tức sôi trào.
“Không hổ là cậu Thanh, cho dù đối phương thuộc tám gia tộc lớn ở Yến Đô thì cũng không sợ chút nào!”
“Ông ta là người thừa kế của nhà họ Hoàng thật đấy, không ngờ cậu Thanh lại đe dọa là sẽ khiến ông ta vĩnh viễn ở lại Giang Hải!”
“Dù gì đối phương cũng là người thừa kế của nhà họ Hoàng, cậu Thanh sỉ nhục ông ta trước mặt mọi người, liệu có gặp nguy hiểm không?”
…
Mọi người đều rất kích động, ai cũng coi trọng Dương Thanh hơn, ngoài ra có không ít người đang vô cùng lo lắng.
Mặt Hoàng Chính méo mó hẳn đi.
Hôm nay ông ta đã ê chề lắm rồi, không ngờ Dương Thanh lại dám đe dọa rằng sẽ khiến ông ta ở lại Giang Hải mãi mãi.
Nếu Dương Thanh không chết, ông ta đâu còn mặt mũi nào để về nhà họ Hoàng?
Mà cho dù ông ta về thật thì có lẽ nhà họ Hoàng cũng không tha cho ông ta đâu.
“Ranh con, đừng khiêu khích tôi nữa, cậu đang đâm đầu vào chỗ chết đấy!”
Hoàng Chính nói với vẻ hung tợn, trong mắt tràn ngập sự độc ác.
Dương Thanh vẫn không quan tâm đến ông ta, chỉ bình tĩnh nhìn Đông Tà đang đứng đối diện mình.
Tim Diệp Tiêu Điệp đập thình thịch. Cô ta nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt si mê.
Anh ấy đang đối đầu với nhà họ Hoàng vì mình à?
Hơn nữa vừa nãy, anh ấy đã bảo mình đồng ý với anh ấy một chuyện, có phải anh ấy định chiếm lấy mình không?
Nếu anh ấy muốn thế thật thì mình nên làm thế nào?
Mình đã hứa với anh ấy rồi, mình sẽ làm bất cứ thứ gì mà anh muốn!
Diệp Tiêu Điệp suy nghĩ vẩn vơ, tưởng tượng ra một số chuyện không thể miêu tả, mặt mũi đỏ bừng, trông rất đáng yêu.
Cô ta lén liếc Dương Thanh, thấy anh không nhìn mình thì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Đông Tà, nếu thằng nhãi này đã điếc không sợ súng như thế thì ông cứ dạy dỗ nó trước đi!”
Hoàng Chính bảo Đông Tà.
Nhưng Đông Tà mặc kệ ông ta, đứng cách Dương Thanh hai mét với vẻ mặt nghiêm túc.
Còn Dương Thanh thì vẫn ngồi im, thản nhiên nhìn Đông Tà.
Tuy anh không cử động!
Nhưng lại khiến Đông Tà cảm thấy vô cùng đáng sợ.
“Chàng trai, nhà họ Hoàng ở Yến Đô là quái vật khổng lồ mà cậu không thể đắc tội được, tôi khuyên cậu đừng nên lo chuyện bao đồng thì hơn”.
Đông Tà định khuyên nhủ Dương Thanh.
Rõ ràng lão ta cũng không muốn đánh với Dương Thanh, lão ta không thể nhìn thấu cậu thanh niên này, đúng là quái lạ.
Nghe nói cậu ta đã giết người mạnh thứ chín trong Hiệp hội Võ thuật.
Thực lực của lão ta chỉ mạnh hơn người bị giết đó một chút mà thôi.
“Đông Tà, ông nói nhảm với nó nhiều thế làm gì? Cứ đánh cho tàn tật đã rồi tính sau!”, Hoàng Chính nghiến răng ken két.
Sự sỉ nhục của Dương Thanh và Diệp Tiêu Điệp đã đủ để khiến ông ta tức giận, giờ Đông Tà còn không làm theo lệnh của ông ta ngay nữa chứ.
“Xin lỗi!”
Đông Tà không do dự nữa, bỗng di chuyển, lập tức lao về phía Dương Thanh.
Lão ta là người nhà họ Hoàng, hơn nữa còn có nhiệm vụ bảo vệ Hoàng Chính. Không cần nói cũng biết như thế có nghĩa là gì.
Tức là lão ta bắt buộc phải làm theo lệnh của Hoàng Chính.
“Anh Thanh cẩn thận!”
Diệp Tiêu Điệp hô lên kinh hãi.
Tuy cô ta biết rõ sự mạnh mẽ của Dương Thanh nhưng cũng đã nghe danh Đông Tà từ lâu, lúc này cô ta đang rất lo lắng.
Những người trong phòng đấu giá cũng sửng sốt, trái ý nhau cái là ra tay luôn à?
Hoàng Chính tươi cười: “Đây chính là kết cục của những kẻ dám đắc tội tôi! Sau khi cậu chết, để xem còn ai ở Giang Bình và Nam Dương dám chống đối tôi”.
Đây là cơ hội duy nhất của ông ta!
Ông ta vốn không thể trả nổi khoản tiền trên trời kia, nếu chuyện này đến tai nhà họ Hoàng thì ông ta sẽ trở thành Hoàng Chung thứ hai mất.
Nhà họ Hoàng coi trọng thể diện như thế, sao có thể cho phép người thừa kế khiến gia tộc bẽ mặt với người ngoài được?
Nếu đã vậy, chi bằng ra tay với Dương Thanh luôn. Một khi Dương Thanh chết, chẳng phải hai tỉnh Giang Bình Nam Dương sẽ do ông ta nắm giữ à?
“Ha ha, biết sợ rồi à? Sợ ngu người luôn kìa, ha ha…”
Thấy Dương Thanh vẫn ngồi im, Hoàng Chính lập tức phá lên cười.
Nhưng ngay sau đó, nụ cười của ông ta biến mất tăm, nét mặt đờ đẫn.
----------------------------