Bách Lý Kinh Vân thấy Dương Thanh im lặng, biết Dương Thanh cũng đang do dự, vội nói: “Dương Thanh, với thiên phú của cậu, nếu gia nhập Thủ Hộ Minh, tương lai sẽ không thể đo lường, cậu hãy nghĩ cho kỹ”.
Lệ Trần cũng đứng cạnh Dương Thanh, trong mắt tràn ngập vẻ lo lắng.
Lão biết về sự đáng sợ của Thủ Hộ Minh nhiều hơn Dương Thanh, một khi Dương Thanh từ chối gia nhập Thủ Hộ Minh, chắc chắn Thủ Hộ Minh sẽ không bỏ qua cho anh.
Dù sao Dương Thanh cũng đã khiến kết giới giữa thế tục và Hạ Giới giới Cổ Võ tan vỡ, đối với bất kỳ cao thủ nào ở Hạ Giới giới Cổ Võ, Dương Thanh cũng là kẻ địch sống còn.
Bách Lý Vọng Nhạc lạnh lùng nói: “Này nhãi, tôi chỉ cho cậu một phút nữa để cân nhắc thôi, nếu cậu đồng ý gia nhập Thủ Hộ Minh, ân oán giữa cậu và gia tộc Bách Lý ngừng ở đây, còn nếu cậu từ chối, tôi đành đích thân ra tay, giết cậu ở nơi này!”
Sắc mặt Dương Thanh càng u ám hơn, bây giờ xem ra, có vẻ chỉ còn cách gia nhập Thủ Hộ Minh thì mới có thể hóa giải nguy hiểm mà anh đang gặp phải.
Nhưng Thủ Hộ Minh đáng tin thật à?
Theo tình hình tiếp xúc giữa anh và cao thủ của Thủ Hộ Minh, Thủ Hộ Minh chỉ nghĩ cho họ chứ không thực sự gìn giữ hòa bình.
So với việc gia nhập thế lực mà mình không thích, còn mất tự do, chi bằng không gia nhập.
Nghĩ tới đây, Dương Thanh nói: “Rất xin lỗi! Tôi từ chối gia nhập Thủ Hộ Minh!”
“Sao cơ?”
Bách Lý Kinh Vân biến sắc, kinh ngạc nói: “Cậu điên rồi à? Cậu nghĩ cậu có thể đối phó với Thủ Hộ Minh và các thế lực lớn ở Hạ Giới giới Cổ Võ bằng thực lực bây giờ hả?”
“Chỉ cần cậu gia nhập Thủ Hộ Minh, cậu sẽ trở thành thủ hộ thứ mười được mọi người kính trọng ở giới Cổ Võ, khi đó, trên khắp Hạ Giới giới Cổ Võ, ai dám bất kính với cậu đây?”
Dương Thanh bình tĩnh nói: “Nếu Thủ Hộ Minh thực sự tồn tại để bảo vệ hòa bình của thế giới này thì đừng nên coi tôi là kẻ địch! Còn nếu không phải, tôi càng không bao giờ gia nhập Thủ Hộ Minh”.
Bách Lý Kinh Vân nói với vẻ tiếc hận: “Dương Thanh, cậu hồ đồ rồi!”
Đúng lúc này, khí thế của Bách Lý Vọng Nhạc bỗng tăng vọt, sát khí mãnh liệt bùng nổ từ người lão ta.
Lão ta nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Đúng là đồ ngu, dám từ chối cả Thủ Hộ Minh, nếu cậu đồng ý gia nhập Thủ Hộ Minh, tôi còn kiêng dè cậu, nhưng cậu dám từ chối, nên tôi đành giết cậu thôi”.
Bách Lý Kinh Vân vội chắn trước Dương Thanh, nhìn Bách Lý Vọng Nhạc: “Chú Vọng Nhạc, xin chú nương tay, cho dù cậu Thanh từ chối gia nhập Thủ Hộ Minh thì vẫn là một cao thủ đáng tôn trọng, gia tộc Bách Lý nên kết bạn, chứ không nên trở mặt với cậu ta”.
Bách Lý Vọng Nhạc hừ lạnh: “Bách Lý Kinh Vân, cháu ngây thơ quá, cháu nghĩ sau khi từ chối Thủ Hộ Minh, thằng nhãi này vẫn còn chỗ đặt chân ở Hạ Giới giới Cổ Võ à? Thủ Hộ Minh sẽ không bỏ qua cho cậu ta đâu”.
Lệ Trần cũng nhìn về phía Dương Thanh với vẻ mặt phức tạp: “Cậu không nghĩ lại thật à?”
Dương Thanh lắc đầu: “Tiền bối Lệ, Ma Tông không cần nhúng tay vào những chuyện tiếp theo đâu, đây là ân oán giữa tôi và Hạ Giới giới Cổ Võ, tôi sẽ tự chịu”.
Lệ Trần thở dài, cười khổ: “Cậu không biết rõ sự đáng sợ của Thủ Hộ Minh, cậu muốn tự chịu, nhưng Thủ Hộ Minh sẽ không cho cậu cơ hội đó, đã vậy, tôi sẽ điên với cậu một lần!”
“Tiền bối...”
Dương Thanh vô cùng cảm động, đang định khuyên ngăn thì bị Lệ Trần ngắt lời: “Được rồi, không cần nói thêm nữa, tôi đã quyết định sẽ đối mặt với mọi chuyện cùng cậu”.