Thành chủ Hoài Thành hừ lạnh: “Không biết tự lượng sức mình!”
Sau khi dứt lời, lão ta bỗng khoát tay.
Khí thế cuồng bạo lao thẳng tới chỗ Dương Thanh.
“Rầm!”
Tấm ván gỗ dưới chân Dương Thanh vỡ vụn, cơ thể anh rơi thẳng xuống nước.
Dương Thanh liều mạng giãy giụa trong nước, nhưng cho dù anh giãy giụa thế nào thì vẫn không ăn thua, cả người anh chìm xuống nước, việc thiếu dưỡng khí khiến anh gần như bất tỉnh.
Trên thuyền của Giang Thành Tử, thành chủ Hoài Thành nhìn về phía Hoài Lam.
“Bịch!”
Hoài Lam lập tức quỳ xuống, sợ hãi nói: “Ông nội, xin ông hãy nương tay, tha cho chúng cháu rời đi”.
Thành chủ Hoài Thành nói với vẻ mặt u ám: “Cô phản bội phủ Hoài Thành, còn dám xin tôi thả các người đi à?”
Hoài Lam hết sức tuyệt vọng, với tư cách là người phát ngôn của thành chủ Hoài Thành, cô ta biết rõ lão ta là người thế nào hơn bất cứ ai, bây giờ cô ta đã phản bội phủ Hoài Thành, vậy thì chỉ còn con đường chết.
Hoài Lam chăm chú nhìn thành chủ Hoài Thành rồi lập tức nhảy xuống nước luôn.
Trong lúc nhất thời, trên sông Hoài, gió êm sóng lặng, chỉ còn một chiếc thuyền con, trước thuyền là một ngư dân đội mũ rộng vành và thành chủ Hoài Thành đang đứng chắp tay.
Đúng lúc này, dưới nước bỗng truyền đến tiếng ùng ục.
“Hửm?”
Thành chủ Hoài Thành nhíu mày, nhìn xuống nước.
Ở một chỗ trên mặt nước, có vô số bong bóng đang nổi lên.
Đồng thời, một luồng khí thế khiến ngay cả lão ta cũng cảm thấy căng thẳng dần trồi lên mặt nước.
“Rầm!”
Ngay sau đó, một tiếng động lớn bỗng vang lên, một người thanh niên lao lên khỏi mặt nước.
Anh khiến mặt nước nổi sóng.
Có hai bóng người đang lơ lửng trên nước, chính là lão Cửu và Hoài Lam.
Tuy hai người đã hôn mê nhưng chưa chết, cơ thể họ trôi trên mặt sông, như đang nằm trên đất bằng.
Còn Dương Thanh thì đứng trên mặt nước, trong đôi mắt đỏ ngầu tràn ngập sát khí cuồng bạo.
Con ngươi của thành chủ Hoài Thành bỗng co lại: “Sao có thể? Cậu ta mới đến Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ, sao có thể tu luyện được sức mạnh nguyên tố thủy chứ?”