Chương 1256: Muốn trở nên mạnh mẽ hơn
Sau khi đến Yến Đô, ngoài việc Dương Thanh suýt giết chết Lưu lão quái ra thì ba vị Vương của Liên minh Vương tộc không biết thêm được gì nữa.
Điều này làm cho bọn họ bàng hoàng sợ hãi.
"Ai nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi!"
Bạch Vương không kìm được cơn tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vì sao không có kết quả gì về cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô cả?"
Họ đã ở Yến Đô đến ngày thứ ba rồi mà vẫn không thu hoạch được gì.
Nét mặt của Tiết Vương và Mã Vương cũng sa sầm, hai người nhìn nhau, đều thấy vẻ cay đắng của đối phương.
"Dương Thanh đã bị Hoàng tộc họ Đoàn mang đi, Lưu lão quái thì mất liên lạc, chúng ta chẳng có thông tin gì về những chuyện xảy ra vào hôm đó cả, hay là đi về đi!"
Sau cùng, Tiết Vương đề nghị.
Lão ta hiểu rõ cứ tiếp tục ở lại Yến Đô cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Mấy ngày qua gặp được rất nhiều cao thủ Vương Cảnh, điều này khiến họ nghi ngờ nhiều năm tu luyện của bọn họ có phải đã bị uổng phí rồi hay không.
Hiện nay, bất cứ ai trong Yến Đô cũng đều có thực lực Vương Cảnh, thậm chí còn có không ít cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong và bán bộ Thần Cảnh.
Ba người rất không cam tâm, nhưng cũng không thể làm gì được.
"Có lẽ truyền thuyết của Vương tộc sẽ vĩnh viễn trở thành truyền thuyết thật rồi!"
Rất lâu sau, Bạch Vương thở dài một hơi, cô đơn nói: "Về thôi!"
Dứt lời, lão ta đi trước.
Tiết Vương và Mã Vương cũng theo sau.
Sự xuất hiện của ba vị Vương của Liên minh Vương tộc thế mà không dấy lên một ngọn sóng nào ở Yến Đô, cứ thế mà biến mất.
Vào ba ngày trước khi cuộc đấu võ giành ngôi Vương diễn ra, đông đảo cao thủ đến tham gia đều ở lại Yến Đô.
Nhiều nhân vật lớn thấy cảnh này đều nhận ra Yến Đô đang có sự thay đổi.
Trong một văn phòng ở tập đoàn Nhạn Thành.
Tần Thanh Tâm ngồi trước bàn làm việc, trên tay là một tờ văn kiện nhưng hai mắt thẫn thờ, cô không biết trong văn kiện đang nói gì cả.
"Dương Thanh, rốt cuộc thì đến lúc nào anh mới về?", Tần Thanh Tâm lẩm bẩm, trong mắt tràn đầy vẻ lo âu.
Cô đơn thuần nhưng không có nghĩa là cô ngốc, có một số việc Tần Thanh Tâm không phải không cảm giác được mà là không muốn nói.
Dương Thanh biến mất ba ngày, Thượng Quan Nhu chủ động làm vệ sĩ, hai điều này vốn không có gì khác thường.
Nhưng cô phát hiện không chỉ mình mà bên cạnh Tần Y, Tiêu Tiêu và Tần Đại Dũng cũng có người âm thầm bảo vệ.
"Lại đang lo lắng cho Dương Thanh sao?"
Thượng Quan Nhu đi đến bên cạnh Tần Thanh Tâm không biết từ lúc nào, mỉm cười nói.
Cô lấy lại tinh thần, nhìn về phía Thượng Quan Nhu đang tươi cười, đột nhiên hỏi: "Chị Nhu, chị nói cho em biết đi, có phải Dương Thanh gặp chuyện không may rồi không?"
Thượng Quan Nhu giật mình, nhanh chóng phủ nhận: "Sao có thể chứ?"
"Cậu Thanh là cao thủ hàng đầu, em không biết cậu ấy lợi hại đến thế nào đâu".
"Để chị nói thế này cho dễ hiểu, tính trên toàn bộ Chiêu Châu thì không mấy ai là đối thủ của cậu Thanh cả".
"Cậu ấy mạnh như vậy thì sao có chuyện gì được, em thấy có đúng không?"
Tần Thanh Tâm lắc đầu: "Chị Nhu, em không biết anh ấy lợi hại đến đâu, chỉ biết anh ấy là chồng em, bây giờ Dương Thanh đột ngột biến mất mà chẳng có tin tức gì, em lo lắm".
"Dù anh ấy có nhiệm vụ quan trọng phải đi ngay thì chẳng lẽ ngay cả thời gian gọi điện thoại báo cho em một tiếng cũng không có sao?"
Nói được một lúc thì Tần Thanh Tâm rơi nước mắt, nghẹn ngào nói: "Anh ấy đã xa em năm năm, em không muốn mất đi anh ấy đâu! Em thật sự không thể mất anh ấy nữa!"
Lòng Thượng Quan Nhu chùng xuống, cô ta có thể cảm nhận được người phụ nữ trông kiên cường này thật ra yếu ớt đến nhường nào.
Mấy ngày nay, Tần Thanh Tâm thường xuyên ngẩn người, nhiều lần Thượng Quan Nhu còn phát hiện cô thầm khóc một mình.
"Thanh Tâm, em tin cậu Thanh chứ?"
Thượng Quan Nhu chợt hỏi.
Tần Thanh Tâm lau nước mắt, gật đầu với cô ta: "Em là vợ anh ấy, em yêu và tin tưởng anh ấy!"
"Em tin cậu Thanh là đủ rồi! Cậu ấy đã nói cả đời sẽ không lặng lẽ rời xa em và mọi người như trước đây rồi mà, nhất định sẽ không làm vậy nữa đâu!"
Thượng Quan Nhu nghiêm túc khuyên bảo: "Em thông minh như thế, cũng nên hiểu có một số chuyện cậu Thanh không muốn em bị cuốn vào".
"Chị chỉ có thể nói với em rằng nhiệm vụ lần này của cậu Thanh thật sự rất nguy hiểm, nhưng đó chỉ là với những cao thủ bình thường mà thôi, không đáng là gì với cậu Thanh đâu".
"Cậu ấy không nói cho em biết là vì không muốn em lo lắng, nhưng chúng ta phải tin tưởng cậu ấy có thể trở về bình an!"
Thấy dáng vẻ nghiêm túc của Thượng Quan Nhu, nỗi lo lắng trong Tần Thanh Tâm đã dịu đi được phần nào.
"Chị Nhu, cảm ơn chị, em sẽ chờ anh ấy về!"
Tần Thanh Tâm gật đầu chắc nịch.
Thượng Quan Nhu tiến lên ôm cô vào lòng, dịu dàng nói: "Em yên tâm, cậu ấy nhất định sẽ trở lại mà! Không lâu nữa sẽ về thôi!"
Đang lúc Tần Thanh Tâm sốt ruột không biết lúc nào Dương Thanh mới về, tại một căn cứ huấn luyện ở ngoại ô Yến Đô.
Mã Siêu cởi trần thân trên, đứng ở chính giữa, xung quanh đều là các cao thủ toát ra uy lực đáng sợ, trong đó còn có mười mấy người là cao thủ bán bộ Thần Cảnh.
"Lại lần nữa!"
Mã Siêu hét lớn.
Ngay thời điểm ra lệnh, hơn hai mươi cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong và bán bộ Thần Cảnh lại xông về phía anh ta.
Mã Siêu lao vút ra ngoài, một mình đấu với hai mươi cao thủ.
Ba ngày qua, ngày nào anh ta cũng tự mình huấn luyện các Ảnh Vệ trong căn cứ huấn luyện này.
Mã Siêu áp chế thực lực xuống Vương Cảnh đỉnh phong.
Nói cách khác, bây giờ anh ta đang dùng thực lực Vương Cảnh đỉnh phong để giao chiến với hơn hai mươi cao thủ có cùng trình độ và bán bộ Thần Cảnh.
Toàn thân Mã Siêu đầy mồ hôi với vô số vết bầm tím nhưng vẫn điên cuồng đối chiến như đã mất cảm giác.
"Bốp bốp bốp!"
Như một cỗ máy chiến đấu, Mã Siêu áp chế thực lực rồi liên tục đối phó với hai mươi cao thủ.
Chỉ trong năm phút ngắn ngủi, bọn họ đều bị đánh bay ra ngoài.
"Vô dụng! Toàn là lũ vô dụng! Chỉ có chút thực lực này thôi sao?"
Mã Siêu giận dữ hét lên: "Nếu thực lực của mấy người chỉ có chừng này thì tốt nhất là rời khỏi Ảnh Vệ đi, chúng tôi không cần phế vật, không cần người vô dụng!"
Những câu khích tướng của anh ta làm cho những người kia đều tức giận, ý chí chiến đấu dâng lên.
"Chiến!"
Cao thủ bán bộ Thần Cảnh cầm đầu gầm lên, xông tới.
Những người khác cũng theo sát như muốn băm vằm Mã Siêu.
"Tới đi!"
Ánh mắt Mã Siêu cực kỳ hung dữ, anh ta giẫm chân một cái, lại lao đến.
Tiếp tục cuộc huấn luyện điên cuồng!
Mã Siêu âm thầm thề, phải trở nên mạnh hơn, mạnh hơn nữa!
Mặc dù bây giờ anh ta đã bước vào Thần Cảnh sơ kỳ nhưng vẫn chưa đủ, phải mạnh hơn nhanh nhất có thể để không kéo chân Dương Thanh nữa.