Một đoàn người đi theo Thượng Quan Tử Khiêm đến chỗ ở của Dương Thanh.
Gần như cùng lúc đó trong phòng của Dương Thanh, Dương Thanh và Thượng Quan Tử Nhu đang nằm trên chiếc giường lớn thoải mái. Thượng Quan Nhu giống như chú mèo con, cuộn tròn trong lòng Dương Thanh.
Mà Dương Thanh vẫn chưa hoàn hồn sau cuộc ân ái vừa rồi, đầu óc anh vẫn trống rỗng, ký ức trong đầu cũng đang dần khôi phục.
Dương Thanh đột nhiên tỉnh dậy, ngồi bật dậy. Có lẽ tại động tĩnh quá lớn nên đã đánh thức Thượng Quan Nhu. Cô ta mở mắt ra, thì phát hiện mình đang không mặc gì, Dương Thanh cũng vậy, sắc mặt lập tức thay đổi.
"Nhu Nhu, tôi..."
Dương Thanh đột nhiên hoảng hốt, cũng không biết nên giải thích thế nào? Chẳng lẽ nói cho Thượng Quan Nhu biết vừa rồi là tại anh thật sự không khống chế được bản thân?
Thượng Quan Nhu bình tĩnh hơn tưởng tượng của Dương Thanh nhiều. Lúc này cô ta im lặng, nhưng đầu óc cô ta hoạt động rất nhanh, nhớ lại hết thảy mọi việc vừa xảy ra.
Cô ta đột nhiên nhớ tới trước đó mình còn đang ngồi trang điểm, sau khi uống xong cốc nước chẳng mấy chốc đã buồn ngủ díp mắt, sau đó thì ngủ thiếp đi.
Tiếp đó nữa là cô ta xuất hiện ở trong phòng của Dương Thanh, nhờ Dương Thanh gọi cô ta vài tiếng cô ta mới hơi tỉnh táo lại, mở mắt ra liền nhìn thấy Dương Thanh.
Không biết tại sao khi cô ta hơi tỉnh lại liền phát hiện mình rất muốn có được Dương Thanh. Lúc đó cô ta không cách nào khống chế được bản thân, kìm lòng không được ôm chầm lấy Dương Thanh. Sau đó Dương Thanh cũng ôm cô ta, sau đó nữa hai người liền thuận theo tự nhiên.
Trong lúc Thượng Quan Nhu im lặng thì Dương Thanh cũng dần trở nên tỉnh táo, trong đầu nhớ lại những gì đã xảy ra trước đó.
"Là ông ta!"
Sắc mặt Dương Thanh đột nhiên đanh lại nói.
Thượng Quan Nhu bình tĩnh hỏi Dương Thanh: "Cậu biết chuyện gì à?"
Dương Thanh gật đầu nói: "Trước khi chị xuất hiện trong phòng tôi, có một cao thủ đeo mặt nạ mặc áo màu đen đã đến tìm tôi chỉ để nói ngày tốt giờ lành sắp tới rồi, chuẩn bị đi đến khách sạn Hoàng Thành, sau đó liền rời đi".
"Tôi còn biết ông là cao thủ bên cạnh Thượng Quan Hoàng Chủ. Trước đó tôi vẫn đang băn khoăn, tại sao một cao thủ cấp bậc như ông ta lại cố ý đến đây chỉ để nói về việc đi khách sạn Hoàng Thành với tôi?"
"Bây giờ tôi đã hiểu rõ. Hết thảy mọi việc đều là kế hoạch của Thượng Quan Hoàng Chủ. Sở dĩ lão ta sai cao thủ bên cạnh mình đến đây thông báo cho tôi biết, thật ra chính là vì muốn lặng lẽ động tay động chân trong cốc nước của tôi".
"Vừa nãy, tôi thấy mình như bị ma nhập, không thể khống chế được cảm xúc của mình. Chuyện sau đó, chị cũng biết hết rồi".
Vừa nói, Dương Thanh vừa liếc nhìn giữa giường, trên đó là một vệt máu đỏ tươi, vẻ mặt đầy tự trách, cúi đầu nói: "Thật sự xin lỗi!"
Thượng Quan Nhu thấy bộ dáng của Dương Thanh thì cười vô cùng thoải mái: "Tôi không trách cậu! Bởi vì, tất cả chuyện này là do ông nội tôi bố trí. Nhưng ngược lại tôi thấy biết ơn ông ấy, ít nhất tôi cũng đã hiến dâng lần đầu tiên quý giá nhất của mình cho người đàn ông mà tôi thích nhất".
Dương Thanh ngạc nhiên ngước nhìn Thượng Quan Nhu. Không ngờ sau khi xảy ra quan hệ với mình, cô ta không khóc lóc làm loạn mà lại nói ra những lời như vậy.
Thượng Quan Nhu thấy ánh mắt ngạc nhiên của Dương Thanh, vừa mặc quần áo vào vừa bình tĩnh nói: "Cậu không cần quá áp lực. Tôi thích cậu là việc của tôi. Tuy giữa chúng ta đã xảy ra quan hệ thật, nhưng như vậy thì sao? Thử hỏi xã hội ngày nay, đến cuối cùng có bao nhiêu người đàn ông có thể lấy được cô vợ còn trinh?"
"Hơn nữa, chuyện lần này là tại ông nội âm mưu sắp đặt. Cậu không cần cảm thấy có lỗi với tôi. Tôi cũng không cần cậu phải chịu trách nhiệm với tôi. Thay vào đó, tôi còn phải thay ông nội tôi nói lời xin lỗi cậu".
Thượng Quan Nhu càng nói như vậy càng khiến Dương Thanh áp lực hơn. Nếu cô ta khóc lóc ầm ĩ, hay tát anh một cái thì có lẽ anh sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
Điều quan trọng nhất là anh thực sự không thể chịu trách nhiệm với Thương Quan Nhu được, bởi vì trái tim anh chỉ chứa được một mình Tần Thanh Tâm, không còn chỗ cho những người phụ nữ khác.
"Được rồi, cậu mau mặc quần áo vào đi. Lúc này người nhà họ Lý hẳn đã đến rồi. Nếu tôi đoán không lầm, chắc hẳn họ đang đi đến chỗ của cậu".
Thượng Quan Nhu cười nói, dường như hoàn toàn không có ý thức đối mặt với những gì sắp xảy ra.
Lúc này lớp trang điểm trên mặt cô ta đã trôi mất, tóc tai bù xù nhưng hai má vẫn ửng hồng, càng thêm quyến rũ động lòng người.
Phải thừa nhận Thượng Quan Nhu là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp. E là bất cứ người đàn ông nào cũng không thể chống lại được sức hấp dẫn của cô ta.
Dương Thanh cũng tỉnh táo lại, không dám rề rà, vội vàng đứng lên mặc quần áo vào.
Ngay khi Dương Thanh vừa mặc quần xong, cửa phòng bỗng kêu “rầm” một tiếng, bật mở ra, ở cửa đột nhiên xuất hiện rất nhiều người.
Có người của Hoàng tộc họ Thượng Quan, cũng có người nhà họ Lý. Lúc này ai cũng sững sờ nhìn Dương Thanh đang cởi trần.
Còn Thượng Quan Nhu đã mặc lại váy cưới, nhưng khuôn mặt đỏ bừng, những người từng trải đều hiểu đây là dáng vẻ vừa mới làm chuyện đó xong.
Tuy nhiên Thượng Quan Nhu lại rất thản nhiên, không đợi mọi người hoàn hồn đã bình tĩnh nói: "Giống như những gì các người suy đoán. Giữa tôi và Dương Thanh, chuyện gì nên xảy ra đã xảy ra. Tôi có thể nói cho các người biết, tôi đã yêu Dương Thanh từ lâu. Nhưng tôi cũng biết, tôi là con gái của Hoàng tộc, hoàn toàn không có được tình yêu, chỉ có một kết quả cuối cùng là gả cho một người đàn ông mình không thích".
"Dương Thanh là người đàn ông duy nhất tôi yêu. Cho nên tôi đã chủ động tìm đến cậu ấy, sau đó bỏ thuốc rồi trao mình cho cậu ấy. Hết thảy mọi chuyện là đều là lựa chọn của tôi, không hề liên quan gì đến cậu ấy".
Sau khi ngây người trong chốc lát, trên mặt Thượng Quan Tử Khiêm ngập tràn lửa giận, ông ta tát Thượng Quan Nhu một cái rồi gầm lên: "Con có biết con đang làm gì không?"
Trên mặt Thượng Quan Nhu hiện rõ dấu bàn tay nhưng cô ta vẫn thản nhiên nói: "Đương nhiên con biết mình đang làm gì. Bố, con xin lỗi!"
Lúc này vị cha chú nhà họ Lý cũng giận sôi người: "Tam hoàng tử, ông đúng là dạy được một đứa con ngoan!"
Thượng Quan Tử Khiêm cũng giận cành hông nhưng không biết phản bác thế nào.
Lúc này Lý Bảo Tuấn cũng nhìn chằm chằm Thượng Quan Nhu, lửa giận trong lòng như thiêu đốt. Anh ta rất chờ mong người phụ nữ này nhưng bây giờ cô ta lại gian díu với người đàn ông khác, đây đúng là mối nhục lớn nhất trong đời anh ta.
"Thượng Quan Nhu, tại sao cô lại làm như vậy?", Lý Bảo Tuấn cắn răng hỏi.
Thượng Quan Nhu cười lạnh: "Tôi làm thế nào thì có liên quan gì tới anh? Anh thật sự coi mình là chồng tôi sao? Tôi nói cho anh biết, trước khi tôi gả vào nhà họ Lý, tôi và anh chỉ là người dưng".
Dứt lời, cô ta nhìn vị cha chú nhà họ Lý lạnh giọng nói: "Ông cũng đừng chỉ trích bố tôi, cũng đừng nghĩ Lý Bảo Tuấn trong sạch cỡ nào. Riêng tôi được biết có đến mười mấy cô gái đã bị anh ta cướp đi trinh tiết. Trong khi đó tôi chỉ ngủ với một người đàn ông mà mình yêu mà thôi".
"Hơn nữa, lần liên hôn này mọi người cũng chỉ vì lợi ích đôi bên. Nếu đúng là cuộc liên hôn lần này xuất phát từ tình cảm của hai phía, ông nghĩ tôi sẽ đồng ý gả vào nhà họ Lý hay sao?"
"Được rồi, những gì cần nói tôi đã nói hết. Nếu các người bằng lòng để tôi gả vào nhà họ Lý vậy thì tôi sẽ gả, bằng không thì hủy bỏ cuộc liên hôn này đi. Tôi không quan tâm".