Chỉ cần Dương Thanh đến nhà họ Khương, cho dù là yêu nghiệt thì sao chứ? Vẫn phải chịu sự kiểm soát của nhà họ Khương.
Sắc mặt Khương Nham lập tức trở nên hết sức khó coi, cho dù ông ta là dòng chính nhà họ Khương, lần này tới Mục phủ cũng chỉ là theo mệnh lệnh. Ông ta chỉ biết gia tộc muốn Dương Thanh còn sống.
Về phần nguyên nhân, ông ta cũng không rõ.
Bây giờ, ông ta đã biết thiên phú của Dương Thanh mạnh đến mức nào, nếu anh đến nhà họ Khương, nhà họ Khương định dốc sức bồi dưỡng anh, sau này ông ta sẽ gặp nguy hiểm mất.
Với thiên phú của Dương Thanh, một khi được chủ gia tộc họ Khương hết lòng bồi dưỡng, có lẽ chưa đến mấy năm, thực lực của Dương Thanh đã vượt xa Khương Nham rồi.
Gia tộc Cổ Võ hoàn toàn là nơi kẻ mạnh làm vua, một khi thực lực của Dương Thanh đã vượt xa Khương Nham, cho dù Khương Nham là dòng chính, Dương Thanh vẫn sẽ có tiếng nói rất lớn ở nhà họ Khương.
Nếu Dương Thanh giết Khương Nham, cho dù nhà họ Khương trừng phạt Dương Thanh thì cũng sẽ không giết anh, bởi vì nhà họ Khương không nhất thiết phải giết một bề dưới có thiên phú nghịch thiên chỉ vì một kẻ đã chết.
Nghĩ tới đây, Khương Nham càng thêm lo lắng, ông ta không muốn ông Hà đưa Dương Thanh còn sống về nhà họ Khương.
Ông Hàcứ bước lên trước một bước, Dương Thanh lại thấy áp lực trên người mình tăng thêm mấy phần.
Người anh đã đầm đìa mồ hôi, cơ thể khom xuống, đầu gối cũng cong, nhưng anh vẫn cố gắng không quỳ.
Dương Thanh nhìn chằm chằm vào ông Hà đang bước từng bước về phía mình, trong mắt tràn ngập sự tức giận, không hề che giấu sát khí mãnh liệt với ông Hà.
Anh muốn khắc ghi khuôn mặt này trong lòng, một khi có cơ hội sống sót, anh cam đoan một ngày nào đó, anh sẽ trả đối phương gấp bội mối nhục ngày hôm nay.
“Chỉ cần cậu quỳ xuống, tôi sẽ để cậu đi!”
Rốt cuộc ông Hà cũng tới trước mặt Dương Thanh, lão ta nói.
Dương Thanh bỗng bật cười, điệu cười vô cùng dữ tợn, ngay cả ông Hà cũng cảm thấy sởn gai ốc.
“Ông già nên lú lẫn à? Hay điếc đây?”
Dương Thanh nhe răng cười: “Hồi nãy tôi đã nói, không bao giờ có chuyện tôi quỳ đâu, trừ khi tôi chết!”
“Có giỏi thì ông giết tôi đi! Ông là cao thủ Thiên Cảnh, nếu muốn giết tôi, chẳng phải là chuyện dễ như bỡn à?”
“Tới giết tôi đi! Ông đây không sợ ông!”
Khi nói câu cuối cùng, anh gần như quát lên, nhìn chằm chằm vào ông Hà bằng đôi mắt đỏ ngầu.
Trong mắt ông Hà lóe lên ánh sáng sắc bén, lão ta lạnh lùng nói: “Nếu vậy, tôi đành đưa cậu đi! Sau khi đến nhà họ Khương, tôi hy vọng cậu vẫn cứng cỏi như bây giờ đấy!”
Lão ta nói rồi bỗng vươn tay ra, chộp lấy tay Dương Thanh.
Dương Thanh không thể ngăn cản nổi, bị ông Hà ném qua vai tới trước mặt Khương Nham.
“Phụt!”
Khi rơi xuống đất, Dương Thanh hộc máu.
“Ha ha ha ha!”