Tiếng gọi “anh Thanh” của Mã Siêu lập tức khiến mọi người chú ý, Dương Thanh bỗng quay lại, nhìn về phía Mã Siêu đã ngồi dậy khỏi giường bệnh.
Chỉ thấy anh ta nhìn quanh, cuối cùng nhìn Ngải Lâm, trong mắt tràn ngập tình cảm, anh ta chậm rãi nói: “Vợ, nửa năm qua, em vất vả rồi!”
Nghe thấy thế, Ngải Lâm không kiểm soát nổi tâm trạng nữa, nước mắt lập tức rơi như mưa, cô ấy nhào vào lòng Mã Siêu rồi gào khóc.
Thấy cảnh tượng này, những người khác trong phòng đều có vẻ vui mừng.
Mã Siêu đã hôn mê nửa năm, rốt cuộc cũng tỉnh, mọi người đã đợi ngày này lâu quá rồi.
Đương nhiên Dương Thanh cũng vô cùng mừng rỡ, rốt cuộc người anh em đã vào sinh ra tử với mình cũng tỉnh lại, hai người có thể sát cánh chiến đấu bên nhau lần nữa.
Nhưng nghĩ đến lời Hoài Lam vừa nói, trong lòng anh lại tràn ngập sự lo lắng.
Tuy Mã Siêu đã tỉnh, nhưng chí bảo Thị Huyết Châu của gia tộc Bách Lý vẫn ở trong người anh ta, đó là chuyện vô cùng nguy hiểm, nếu anh không giành được viên Dạ Hoa Châu có tác dụng bồi dưỡng linh hồn từ tay đồ đệ của Dược Vương, có lẽ Mã Siêu vẫn chưa thể tỉnh lại.
Với tác dụng của Dạ Hoa Châu, chỉ kiên trì được nửa năm nữa là cùng, trong nửa năm này, nếu Dương Thanh không lấy được Đế Trượng, Mã Siêu sẽ rơi vào tình trạng nguy hiểm hơn nữa.
Bây giờ, hình như chỉ Đế Trượng mới có thể lấy Thị Huyết Châu ra khỏi người Mã Siêu.
Vợ chồng Mã Siêu và Ngải Lâm ôm nhau một lúc lâu rồi mới tách ra.
“Anh nhìn này, đây là con chúng ta, tên Mã Tĩnh An đấy!”
Ngải Lâm vội bế bé Tĩnh An đến, kích động nói.
Khi thấy bé Tĩnh An, Mã Siêu run rẩy vươn tay ra, sợ mình sẽ tổn thương thằng bé. Anh ta muốn đón lấy bé Tĩnh An từ tay Ngải Lâm nhưng lại không dám.
Bé Tĩnh An cũng đang nhìn Mã Siêu, khuôn mặt nhỏ nhắn hết sức ngây thơ, vẫn đang quơ tay chân trong lòng Ngải Lâm.
“Bố!”
Bé Tĩnh An bỗng gọi.
Nghe thấy thế, Mã Siêu không kiềm chế nổi nữa, nước mắt lập tức rơi không kiểm soát, dịu dàng đón lấy thằng bé từ tay Ngải Lâm.
Thấy cảnh tượng này, mọi người đều có vẻ cảm động, Phùng Tiểu Uyển, Phùng Giai Di và Hoài Lam đều lau nước mắt.
Anh em nhà họ Tống mỉm cười, nhìn cảnh ba người đoàn tụ với nhau.
Dương Thanh cũng cười, anh hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của Mã Siêu vào lúc này, cũng như anh hồi trước, sau khi rời đi năm năm, lúc anh quay về mới biết mình đã có con gái, tâm trạng áy náy đó từng khiến anh không thể tha thứ cho chính mình.