Thượng Quan Nhu nhanh chóng bị hai cao thủ đưa đi, bị nhốt vào Hoàng lăng dưới mặt đất.
Thượng Quan Hoàng nhìn đám người, lạnh lùng nói: “Tôi biết, có rất nhiều người đã được Dương Thanh cứu, các người biết ơn cậu ta”.
“Nhưng tốt nhất các người hãy nhớ kỹ thân phận của mình, đừng quên các người là cao thủ của Hoàng tộc họ Thượng Quan, là trụ cột của Hoàng tộc họ Thượng Quan, các người chỉ có thể suy nghĩ cho Hoàng tộc”.
“Trong tiếng nổ hồi nãy, tôi đã cảm nhận được khí thế trên người Dương Thanh đã tiêu tán, cho dù hôm nay cậu ta còn sống thì chắc chắn cũng bị thương nặng, chỉ khi cậu ta chết thì chúng ta mới không phải lo mối họa về sau”.
“Nếu Dương Thanh ghi hận Hoàng tộc họ Thượng Quan, một khi cậu ta hồi phục thì cũng chính là tận thế của Hoàng tộc, tôi hy vọng các người sẽ hiểu nỗi khổ tâm của tôi”.
Nghe thấy thế, mọi người đều im lặng, trong mắt những cao thủ vừa được Dương Thanh cứu tràn ngập vẻ bi thương.
Đúng là họ không muốn ra tay với Dương Thanh, nhưng cũng như Thượng Quan Hoàng đã nói, một khi Dương Thanh ghi hận Hoàng tộc, chắc chắn anh sẽ không tha cho Hoàng tộc sau khi hồi phục.
Lúc này, một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong bỗng nhìn về phía Thượng Quan Hoàng: “Hoàng Chủ, nếu được, tôi hy vọng ông sẽ cho Dương Thanh một con đường sống”.
Thượng Quan Hoàng nói: “Đương nhiên! Nể tình cậu ta đã cứu mọi người, tôi có thể cho cậu ta ăn sung mặc sướng”.
Ai cũng hiểu rõ, Thượng Quan Hoàng định bắt Dương Thanh rồi phế võ công của anh, sau đó vĩnh viễn giam lỏng anh ở Hoàng tộc họ Thượng Quan.
Đối với Dương Thanh, bị phế võ công đúng là rất tàn nhẫn, nhưng so với việc mất mạng, thế đã là tốt lắm rồi.
“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, lập tức phong tỏa Hoàng thành Thượng Quan, nếu phát hiện cao thủ Thần Cảnh của nhà họ Lý thì giết ngay tức khắc! Mặt khác, phong tỏa tin tức về tất cả những chuyện xảy ra ở Hoàng thành Thượng Quan hôm nay, nếu những chuyện đó bị truyền đi, có lẽ Hoàng thành Thượng Quan sẽ gặp phải nguy cơ lớn hơn nữa”.
Thượng Quan Hoàng nhìn quanh, bình tĩnh nói.
“Vâng!”, đám người đáp.
Cao thủ của Hoàng tộc họ Thượng Quan nhanh chóng rời khỏi Hoàng tộc theo hai nhóm, một nhóm đi theo Thượng Quan Hoàng đến khu rừng trong Hoàng thành, nhóm còn lại đi tìm cao thủ Thần Cảnh của nhà họ Lý theo Đại hoàng tử Thượng Quan Tử Chí.
Người ở Hoàng thành Thượng Quan cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết đó là chuyện lớn, bằng không Hoàng thành Thượng Quan đã không bị rà soát nghiêm ngặt như vậy.
Trong lúc Thượng Quan Hoàng đang dẫn một đội ngũ tiến vào khu rừng ở Hoàng thành, một bóng người dính đầy máu đang nằm trên mặt đất.
Người này không phải ai khác mà chính là Dương Thanh.
Sau khi anh lấy vật thể màu đen kia ra khỏi bụng Vũ Văn Bân, nó bỗng nổ tung, hất bay người đang bị thương nặng như anh.
Lúc này, trên người anh chằng chịt vết thương, quần áo tả tơi, nằm đó như một cái xác.
Vào giây phút này, nếu có người đang ở đây thì sẽ phát hiện ra, những vết thương bị lộ ra ngoài của Dương Thanh đang chậm rãi liền lại với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Những vết thương máu me be bét đã đóng vảy rất dày, một hơi thở ôn hòa như có như không đang bao phủ lấy Dương Thanh.
Dương Thanh hơi cuộn người lại, tựa như trẻ sơ sinh đang ngủ say, hơi thở yếu ớt dần trở nên mạnh mẽ.
Cỏ khô quanh người anh như đã hấp thu đầy đủ chất dinh dưỡng, đang xanh tươi trở lại với tốc độ cực nhanh.
Lấy Dương Thanh làm trung tâm, một luồng sức sống mãnh liệt lan ra khắp bốn phía.
Từng giây từng phút trôi đi, Dương Thanh vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, nhưng vết thương trên người anh gần như đã khỏi hẳn, thậm chí có vài vết sẹo đã tróc ra, da dẻ ở đó như của trẻ sơ sinh vậy.
Nhưng không ai thấy được sự biến đổi trên cơ thể anh.
Phía bên kia, Thượng Quan Hoàng đã dẫn các cao thủ đỉnh cao của Hoàng tộc tiến vào khu rừng ở Hoàng thành.
Thượng Quan Hoàng ra lệnh: “Mọi người tản ra, tìm kiếm Dương Thanh theo phương thức cuốn chiếu, đừng bỏ sót bất kỳ ngóc ngách nào”.
“Vâng, thưa Hoàng Chủ!”
Mười mấy cao thủ của Hoàng tộc vội tản ra bốn phía.
Thượng Quan Hoàng nhíu mày, theo lẽ thường, lão ta phải cảm nhận được khí thế của Dương Thanh mới đúng, nhưng sau khi tiến vào trong rừng, lão ta lại không thấy gì, như thể Dương Thanh đã đột ngột biến mất khỏi nơi đây.
Nhưng lão ta khẳng định Dương Thanh vẫn đang ở nơi này.
Khu rừng này rất rộng, là khu rừng lớn nhất Hoàng thành Thượng Quan, nếu muốn tìm người ở đây thì rất khó.
Nhưng cho dù khó hơn nữa thì Thượng Quan Hoàng cũng phải tìm thấy Dương Thanh, bằng không lão ta không thể yên tâm được.
“Hoàng Chủ, không thấy người ạ!”
“Hoàng Chủ, không thấy Dương Thanh ạ!”
…
Mười mấy cao thủ được Thượng Quan Hoàng cử đi nhanh chóng quay lại để báo cáo.
Một cao thủ chợt hỏi: “Hoàng Chủ, hay Dương Thanh đã rời khỏi đây?”
Thượng Quan Hoàng lắc đầu: “Không thể nào! Chắc chắn cậu ta vẫn đang ở trong rừng, mở rộng phạm vi tìm kiếm, tìm tiếp cho tôi! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
Đám người đáp: “Vâng, thưa Hoàng Chủ!”
Thượng Quan Hoàng đứng im, nhìn xung quanh, muốn tìm được manh mối nào đó.
Nhưng cảnh vật xung quanh trông rất tự nhiên, không hề có dấu hiệu bị phá hoại.
Theo lão ta đoán, trước đó đã xảy ra vụ nổ lớn như thế, chắc chắn sẽ có một khu vực rất lớn bị phá hoại, họ có thể dễ dàng tìm thấy nơi đó, nhưng bây giờ lại chẳng có dấu vết gì.
Thượng Quan Hoàng nghiêm nghị nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đây?”
Sao lão ta biết được những khu vực bị phá hoại xung quanh Dương Thanh đã khôi phục với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường cơ chứ, trừ khi lão ta cảm nhận được khí thế trên người Dương Thanh, bằng không rất khó tìm thấy anh.
Điều khiến các cao thủ của Hoàng tộc kinh ngạc chính là họ đã tìm cả đêm, đến tận sáng hôm sau mà vẫn không thấy dấu vết gì hết.
“Hoàng Chủ, xem ra Dương Thanh đã rời đi thật rồi, chúng ta có nhiều người như thế, gần như đã tìm hết mọi chỗ mà vẫn không thấy nơi nào bị phá hoại hết!”
Sau khi không đạt được kết quả gì, các cao thủ của Hoàng tộc quay về bên cạnh Thượng Quan Hoàng rồi nói.
Thượng Quan Hoàng không nói gì, như có điều suy tư, chẳng lẽ Dương Thanh đã đi thật rồi à?
Hay nơi xảy ra vụ nổ trước đó không phải khu rừng ở Hoàng thành?
Rõ ràng lão ta đã cảm nhận được tiếng nổ lớn đó phát ra từ đây, nhưng cảnh vật lại rất bình thường, điều này khiến lão ta không sao hiểu nổi. “Hoàng Chủ, có tìm nữa không ạ?”
Thấy Thượng Quan Hoàng không nói gì, một cao thủ
Thần Cảnh hỏi.
Trong mắt Thượng Quan Hoàng lóe lên ánh sáng sắc bén, lão ta lạnh lùng nói: “Tìm tiếp! Cho dù hôm nay phải đào sâu ba tấc đất thì cũng phải tìm thấy Dương Thanh cho tôi!”