Chương 681: Chơi với các người
Nghe Bàng Tiểu Duyệt nói thế, sắc mặt Lạc Bân lập tức trắng bệch, sợ chọc giận Dương Thanh.
Ông ta đang định lên tiếng, Bàng Dũng đã cau mày quát: “Tiểu Duyệt, con có thái độ gì vậy? Chủ tịch Thanh đâu có muốn bà con bị thương? Mau xin lỗi!”
Tuy Bàng Dũng là giáo sư đại học, toàn thân tràn đầy uy nghiêm nhưng giờ đây lại giống một người ở địa vị cao hơn là giáo sư.
Bàng Tiểu Duyệt rưng rưng nước mắt: “Con không xin lỗi! Nếu bà nội không làm việc cho họ, bà sẽ bị thương sao?”
“Câm miệng!”
Bàng Dũng rống lên, tát mạnh một cái.
Bàng Tiểu Duyệt không chút e sợ, trợn mắt nhìn chằm chằm bàn tay của Bàng Dũng đang đánh tới.
“Bốp!”
Dương Thanh vội vàng tiến lên bắt lại tay Bàng Dũng: “Giáo sư Bàng, giáo sư Đỗ bị thương quả thực là lỗi của tôi. Muốn đánh thì đánh tôi đi!”
Hiện giờ Dương Thanh cũng vô cùng áy náy.
Giáo sư Đỗ lớn tuổi như vậy, bây giờ vẫn đang trong phòng cấp cứu. Ai biết bà ấy có tỉnh lại được hay không.
Hơn nữa cũng tại anh đắc tội nhà họ Tào nên mới liên lụy giáo sư Đỗ.
Bàng Tiểu Duyệt nói không sai, tất cả đều là lỗi của anh.
Lạc Bân vẫn sợ Bàng Tiểu Duyệt chọc giận Dương Thanh. Giờ phút này ông ta mới ý thức được, mình nghĩ nhiều rồi.
“Anh mau cút đi cho tôi! Tôi không cần anh giả mù sa mưa!”
Bàng Tiểu Duyệt rất ghét bỏ Dương Thanh, tức giận nói.
Thấy Bàng Dũng lại sắp nổi giận, Dương Thanh vội vàng nói: “Giáo sư Bàng, tôi còn việc cần giải quyết, xin phép đi trước!”
Dứt lời, anh quay sang dặn dò Lạc Bân: “Giáo sư Đỗ có tin tức gì phải báo ngay cho tôi biết!”
“Vâng thưa chủ tịch!”
Lạc Bân lập tức đáp lời.
Sau khi Dương Thanh rời đi, Bàng Tiểu Duyệt mới hòa hoãn lại, nhưng vẫn còn địch ý rất lớn với Lạc Bân.
“Tiểu Duyệt, cháu yên tâm. Hiện giờ bác sĩ nổi danh của Yến Đô đang cứu chữa giáo sư Đỗ. Chuyên gia Ngải Lâm được chủ tịch Thanh cố ý mời tới. Có cô ấy ở đây, chắc chắn giáo sư Đỗ sẽ không sao”.
Lạc Bân biết Bàng Tiểu Duyệt ghét Dương Thanh nên muốn nói cho cô ta biết mọi chuyện anh đã làm.
“Hừ!”
Bàng Tiểu Duyệt hừ lạnh một tiếng, ngó lơ ông ta.
“Sếp Bân đừng để bụng. Con bé này bị tôi dạy hư rồi”, Bàng Dũng áy náy giải thích.
Lạc Bân khẽ lắc đầu.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Dương Thanh lập tức đi tới club Hoàng Kim.
Không cần biết giáo sư Đỗ có xảy ra chuyện gì hay không, Tào Huy đều phải trả giá.
Hai mươi phút sau, Dương Thanh đã tới nơi.
“Mời xuất trình thẻ hội viên!”
Dương Thanh vừa tới cửa đã bị hai gã bảo vệ ngăn lại, bắt xuất trình thẻ hội viên.
Lần trước Dương Thanh được Tống Hoa Nghĩa dẫn tới, nghe nói thẻ hội viên cao cấp nhất phải nộp năm mươi triệu một năm. Có thể thấy club Hoàng Kim quản lý rất nghiêm ngặt.
Nhưng Dương Thanh vốn đến để gây sự, sao lại làm thẻ hội viên?
“Không muốn chết thì cút ra!”
Dương Thanh lạnh giọng nói.
Hai gã bảo vệ lập tức biết anh đến không có ý tốt, lập tức hung dữ quát: “Ranh con tới chịu chết hả? Tao sẽ cho mày toại nguyện!”
“Uỳnh!”
Gã bảo vệ vừa lên tiếng còn chưa kịp ra tay, Dương Thanh đã biến mất.
Gã bảo vệ kia như con diều đứt dây bị đánh bay, đâm vào cửa lớn của club Hoàng Kim.
Gã bảo vệ còn lại trố mắt nhìn.
Sao gã có thể đối phó nổi cao thủ đá một phát khiến đồng nghiệp bay xa mười mấy mét?
“Bây giờ còn cần thẻ hội viên nữa không?”
Dương Thanh lạnh lùng hỏi.
“Không… Không cần…”
Gã bảo vệ bị dọa sợ run lẩy bẩy, vội vàng tránh đường.
Dương Thanh cất bước đi vào, lập tức nhìn thấy mười gã bảo vệ cầm gậy cao su xông ra.
Chắc là khi anh đạp bay gã bảo vệ kia, người bên trong đã nghe tin chạy tới.
“Ranh con, mày dám tới club Hoàng Kim làm loạn sao?”
Mười gã bảo vệ bao vây Dương Thanh ở giữa. Gã cầm đầu dữ tợn nhìn Dương Thanh.
“Bảo Tào Huy cút ra đây. Nếu không hôm nay club Hoàng Kim sẽ bị tổn thất rất nhiều!”
Dương Thanh lạnh giọng quát.
Hiện giờ giáo sư Đỗ vẫn đang trong phòng cấp cứu, anh đang vô cùng tức giận.
Nhất là nghĩ tới giáo sư Đỗ lớn tuổi như vậy mà Tào Huy vẫn không chịu buông tha, đúng là tức phát điên.
Loại rác rưởi này sống trên đời chỉ lãng phí không khí.
Nghe thấy Dương Thanh gọi thẳng tên họ Tào Huy, đám bảo vệ giật nảy mình. Gã cầm đầu gầm lên: “Cậu Huy của chúng tôi đâu phải người loại chó má gì cũng gặp được?”
“Vậy thì tôi chỉ có thể ép hắn ra mặt”.
Dương Thanh nhếch miệng nở nụ cười tàn nhẫn.
Dứt lời, anh lập tức biến mất tại chỗ khiến đám bảo vệ hoảng loạn.
“Bịch bịch bịch!”
Cảnh tượng sau đó khiến mọi người đều phải há hốc mồm.
Dương Thanh nhanh như tia chớp, mắt người bình thường không thể đuổi kịp bóng dáng của anh.
Dương Thanh lạnh giọng quát.
Hiện giờ giáo sư Đỗ vẫn đang trong phòng cấp cứu, anh đang vô cùng tức giận.
Nhất là nghĩ tới giáo sư Đỗ lớn tuổi như vậy mà Tào Huy vẫn không chịu buông tha, đúng là tức phát điên.
Loại rác rưởi này sống trên đời chỉ lãng phí không khí.
Nghe thấy Dương Thanh gọi thẳng tên họ Tào Huy, đám bảo vệ giật nảy mình. Gã cầm đầu gầm lên: “Cậu Huy của chúng tôi đâu phải người loại chó má gì cũng gặp được?”
“Vậy thì tôi chỉ có thể ép hắn ra mặt”.
Dương Thanh nhếch miệng nở nụ cười tàn nhẫn.
Dứt lời, anh lập tức biến mất tại chỗ khiến đám bảo vệ hoảng loạn.
“Bịch bịch bịch!”
Cảnh tượng sau đó khiến mọi người đều phải há hốc mồm.
Dương Thanh nhanh như tia chớp, mắt người bình thường không thể đuổi kịp bóng dáng của anh.
Đám nhân viên chỉ thấy mười gã bảo vệ vừa mới hùng hổ giờ lại như mấy quả bóng da bay ngược ra bốn phía.
Chỉ sau vài giây ngắn ngủi, ngoại trừ Dương Thanh vẫn đứng sừng sững giữa sảnh, tất cả bảo vệ đều nằm la liệt trên đất, hôn mê bất tỉnh.
Đám nhân viên sợ hãi run cầm cập.
Dương Thanh cũng không làm khó các nhân viên bình thường. Có lẽ bọn họ còn chẳng biết nhà họ Tào là cái gì.
Tào Huy đã không chịu xuất hiện, anh chỉ có thể tự tìm. Chỉ cần làm lớn chuyện, anh ta sẽ phải ra mặt.
Dương Thanh đi thẳng lên sòng bạc trên tầng ba.
Nếu chỉ đánh Tào Huy, có lẽ vẫn chưa thể khiến anh ta cảm thấy nỗi đau da thịt. Chỉ khi khiến anh ta hoàn toàn tuyệt vọng mới cảm nhận được tận thế.
Lúc nào club Hoàng Kim cũng đông khách. Toàn bộ bàn đánh bài trong sòng bạc lớn như vậy đều chật kín người.
Khói mù lượn lờ khắp nơi. Dương Thanh nhìn quanh một lượt rồi đi tới một bàn đánh bài ở giữa sảnh.
“Anh ra chỗ khác chơi đi!”
Dương Thanh vỗ vai một người ngồi đó. Người kia đang chơi vui vẻ thì bị người khác gọi đi, lập tức giận dữ quát: “Ranh con, mẹ mày dám bảo tao nhường chỗ á? Mày biết tao là ai không?”
“Rầm!”
Dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người xung quanh, Dương Thanh dùng một tay xách cổ người kia lên như gà con ném thẳng ra ngoài.
Tiếng vang rầm trời. Người kia đã bị quăng ra đất.
Sòng bạc vốn đang ồn ào huyên náo lập tức lặng ngắt như tờ. Tất cả đều hốt hoảng nhìn Dương Thanh đang đứng trước bàn đánh bài chính giữa sảnh.
----------------------------