“Tiểu Uyển, đã lâu như thế mà vẫn chưa có tiến triển gì ư?”
Ngải Lâm nhìn Phùng Tiểu Uyển, nói với vẻ lo lắng.
Phùng Tiểu Uyển nói với vẻ tự trách: “Chị Lâm, em xin lỗi, em đã khiến chị thất vọng rồi! Có quá ít nội dung liên quan đến cỏ Hồi Hồn, em chỉ có thể tự nghĩ cách chế ra thuốc khôi phục ý thức bằng kiến thức của mình thôi”.
Ngài Lâm thở dài, nhìn bé Tĩnh An trong lòng mình, nói với đôi mắt đỏ hoe: “Chị thật sự rất lo cho anh ấy, rất muốn ở bên anh ấy”.
“Bây giờ là lúc anh ấy cần chị nhất nhưng chị không thể ở bên anh ấy, chị cảm thấy mình thật vô dụng”.
Phùng Tiểu Uyển vội nói: “Chị Lâm, chị đừng nói thế, nếu anh Siêu biết chị nghĩ như vậy, chắc chắn anh ấy sẽ thấy rất tự trách”.
“Chị cứ yên tâm, em sẽ dốc hết sức để nghiên cứu thuốc chữa cho anh ấy”.
Ngải Lâm gật đầu, nói với vẻ cảm kích: “Tiểu Uyển, cảm ơn em!”
Đúng lúc này, Dương Thanh đã quay về sau một ngày tu luyện.
“Anh Thanh!”
Phùng Tiểu Uyển vội đứng dậy, nhìn về phía Dương Thanh: “Anh Thanh, em cảm thấy mình rất vô dụng, lâu như thế rồi mà vẫn chưa nghiên cứu được gì hết”.
Dương Thanh đã nghe thấy hết cuộc trò chuyện giữa hai cô gái, cũng biết Phùng Tiểu Uyển đang cảm thấy rất tự trách.
Anh an ủi: “Tiểu Uyển, em đừng tự trách mình như thế, em làm được đến vậy, bọn anh đã cảm kích lắm rồi”.
Anh cũng không muốn xoắn xuýt về chuyện này, bèn nói: “Anh định về Yến Đô”.
“Để tôi về với cậu!”
Ngải Lâm vội nói, trên mặt tràn ngập vẻ kiên định.
Dương Thanh nhìn bé Tĩnh An trong lòng Ngải Lâm, lại nhìn cô ấy rồi nói: “Chị Lâm, em biết chị rất lo cho Mã Siêu, muốn ở bên cậu ấy khi cậu ấy khó khăn nhất, nhưng bé Tĩnh An còn nhỏ như thế, nếu chị đi thì bé Tĩnh An phải làm sao bây giờ?”
“Em nghĩ nếu bây giờ Mã Siêu vẫn còn ý thức, cậu ấy sẽ mong chị có thể chăm sóc bé Tĩnh An thay vì ở bên mình hơn”.
“Chị cứ yên tâm, em sẽ chăm sóc cho cậu ấy, không để cậu ấy gặp chuyện gì”.
Dương Thanh vốn định tu luyện đến khi bước vào Siêu Phàm Bát Cảnh, nhưng hiệu quả tu luyện mấy ngày nay rất thấp, vì anh không sao bình tĩnh nổi, chỉ lo cho Mã Siêu.