Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 769: Lời nhắn của Dương Thanh

Sắc mặt Lê Triết trở nên cực kì khó coi, trước đó ông ta mới đe dọa bốn chủ gia tộc khác, lòng còn cho rằng bọn họ sẽ đứng về phía mình.

Nhưng chẳng thể nào ngờ, bốn chủ gia tộc kia lại đồng loạt chọn thần phục.

Như vậy, lời đe dọa của ông ta đã không còn giá trị, trái lại còn khiến ông ta rơi vào tình thế đâm lao phải theo lao.

Trong liên minh năm gia tộc, nhà họ Lê có thực lực mạnh nhất, nhưng lúc này, bốn gia tộc khác đều đứng về phía nhà họ Trần, nhà họ Lê hoàn toàn không có một tia hi vọng thắng cuộc nào.

"Các ông điên cả rồi à?"

Lê Triết ra sức khuyên thêm một lần nữa: "Ngày hôm nay nhà họ Trần đòi lấy một nửa sản nghiệp của các ông, hôm sau, ông ta sẽ dám chiếm toàn bộ sản nghiệp của các ông!"

"Nhà họ Trần chỉ đang phô trương thanh thế mà thôi, bọn họ muốn chơi chiêu tay không bắt sói, đến khi các ông quy thuận rồi, nhà họ Trần sẽ thực sự trở thành gia tộc quyền thế nhất, chỉ thua tám gia tộc của Yến Đô thôi".

"Đến khi đó, liệu nhà họ Trần có còn coi trọng mấy gia tộc nhỏ yếu lại còn vừa mất nửa sản nghiệp như nhà các ông không?”

"Nếu các ông đồng ý đứng về phía tôi, lấy thực lực của liên minh năm gia tộc chúng ta, nhà họ Trần tuyệt đối không có đường thắng! Đến khi đó, năm gia tộc chúng ta phân chia sản nghiệp nhà họ Trần, thực lực chúng ta sẽ càng thêm mạnh!"

Lê Triết đã thực sự nóng ruột, nhưng ông ta đã ra sức khuyên bảo đến thế mà những vị chủ gia tộc khác vẫn không chịu đổi ý.

"Ông chủ Lê, người thức thời mới là trang tuấn kiệt, nhà họ Trần chỉ cần một đêm đã có thể thay thế nhà họ Thái, điều này chứng tỏ thực lực nhà họ Trần mạnh đến cỡ nào. Dù đây không phải là thực lực chân thật của họ thì cũng có thể nói rõ, sau lưng họ có một chỗ dựa cực lớn".

Một chủ gia tộc lên tiếng: "Một đối thủ như vậy, dù chúng ta có liên thủ cũng không có khả năng đánh bại được đâu!"

"Đúng thế, ông chủ Trần đột nhiên mời cả năm gia tộc chúng ta tới đây, rõ ràng đã chuẩn bị tốt nhất để chiếm đoạt sản nghiệp của chúng ta. Ông ta không phải kẻ ngu, nếu quả thật ông ta sợ liên minh năm gia tộc thì sao lại mời chúng ta tới?"

Một người phân tích thêm.

"Ông chủ Lê, chúng ta thực sự không có khả năng đối kháng với nhà họ Trần đâu, hãy bỏ cuộc đi! Bỏ cuộc mới mong bảo vệ được gia tộc chúng ta, nếu không, kết cục của nhà họ Thái chính là tương lai của chúng ta đấy!"

Hai vị chủ gia tộc còn lại cũng lên tiếng khuyên can.

Lê Triết tức giận nghiến răng ken két: "Lúc trước, khi tôi nói đến việc ra tay đánh nhà họ Trần, các ông đều tỏ vẻ ủng hộ ghê lắm, vậy mà đến thời điểm quyết định lại trở mặt bỏ cuộc nhanh như vậy!"

Bốn vị chủ gia tộc kia đều xấu hổ ra mặt, nhưng hành vi của Trần Hưng Hải hôm nay khiến cho bọn họ có một áp lực rất lớn.

Để bảo vệ gia tộc mình, bọn họ đành lựa chọn con đường thỏa hiệp.

Đúng lúc này, bên ngoài bỗng vẳng lại một tràng tiếng vang, ngay sau đó, mấy chục chiếc xe Mercedes màu đen xông thẳng vào trang viên nhà họ Trần, từ trên mỗi xe đều có bốn, năm gã đàn ông cao lớn lực lưỡng nhảy xuống.

Chỉ trong nháy mắt, bên ngoài khu biệt thự đã bị hai, ba trăm gã đàn ông lực lưỡng bao vây.

Các vị chủ gia tộc của liên minh năm gia tộc chứng kiến cảnh tượng này đều sợ ngây cả người.

"Ông chủ Lê, đây là người do ông gọi tới à?"

Có ai đó kinh ngạc hỏi.

Lê Triết lắc đầu, giọng trầm xuống: "Dùng Mercedes Benz S class thuần một màu, trông tình hình kia phải có chừng bốn chục chiếc, ra quân hoành tráng như vậy, hẳn chỉ có tám gia tộc của Yến Đô mà thôi".

"Tám gia tộc lớn của Yến Đô?"

Có người sửng sốt kêu lên: "Chẳng lẽ các gia tộc lớn của Yến Đô tính ra tay với nhà họ Trần sao?"

"Đó là Hồng Hưng!"

Một chủ gia tộc bỗng thốt lên kinh ngạc.

Lúc này mọi người mới phát hiện, Hồng Hưng của nhà họ Hồng cũng vừa bước xuống từ một chiếc xe.

"Các ông nhìn xem, người bên cạnh Hồng Hưng có phải là Tôn Húc, ông chủ nhà họ Tôn không?"

Lê Triết bỗng chỉ vào người đi bên cạnh Hồng Hưng hỏi.

"Trời đất, đúng thật là Tôn Húc rồi! Người nhà họ Tôn cũng tới, vậy là tính ra tay với nhà họ Trần sao?"

Mọi người đều kinh ngạc kêu.

Lê Triết hơi nhếch miệng cười giễu cợt: "Xem ra chúng ta sắp được xem một vở kịch hay rồi đây!"

Có thể khẳng định, lúc này người vui vẻ nhất chính là ông ta.

Nếu không có đám người nhà họ Tôn tới, bốn gia tộc kia đều đã quy thuận nhà họ Trần, một mình nhà họ Lê không phải đối thủ của bọn họ.

Nhưng giờ đây, nhà họ Tôn - một trong tám gia tộc lớn của Yến Đô đã tới, nhà họ Trần có thể tồn tại hay không đã là vấn đề.

"Ông chủ Lê, đúng là trời cũng giúp chúng ta rồi!"

"Ông chủ Lê vẫn là người sáng suốt nhất, chúng ta nên liên thủ đối phó với nhà họ Trần mới có cơ hội lớn mạnh!"

"Hôm nay chúng ta làm khán giả ngồi xem hai hổ đánh nhau thôi".

"Liên minh năm gia tộc muôn năm! Nhà họ Trần là thứ gì? Xứng được đối đầu với liên minh của chúng ta sao?"

Mấy chủ gia tộc vừa rồi còn tỏ thái độ muốn quy thuận nhà họ Trần nay đều đã nhanh chóng đổi giọng.

Lê Triết vô cùng khinh bỉ đám người gió chiều nào xoay chiều đó, nhưng ông ta cũng không châm chọc bọn họ làm gì, dẫu sao, liên minh năm gia tộc này vẫn còn cần bọn họ góp sức để lớn mạnh hơn.

"Ông chủ Tôn, sao ông lại tới đây?"

Lê Triết dẫn đoàn người đi ra, nhanh chóng bước tới, nịnh nọt hỏi thăm.

Tôn Húc thờ ơ liếc nhìn Lê Triết một cái, cười lạnh: "Lê Triết, các ông đã quy thuận nhà họ Trần rồi à?"

Lê Triết vội lắc đầu: "Ông chủ Tôn, sao có thể như thế được ạ? Bọn tôi bị nhà họ Trần gài bẫy, nhốt ở trong này thôi".

"Giờ tôi cho các ông một cơ hội lựa chọn, hoặc là quy thuận nhà họ Tôn, từ nay về sau, mỗi năm nộp cho nhà họ Tôn 50% lợi nhuận của gia tộc, hoặc là tôi sẽ coi các ông cùng nhà họ Trần là một phe, cùng diệt luôn cho gọn".

Tôn Húc bỗng lên tiếng.

Nghe vậy, liên minh năm gia tộc đều ngây người ra, mẹ kiếp, hôm nay là ngày đen đủi của liên minh bọn họ sao?

Trước đó vừa bị nhà họ Trần đe dọa đòi bọn họ giao ra một nửa sản nghiệp, giờ lại đến lượt nhà họ Tôn dọa dẫm bắt bọn họ cống nạp 50% lợi nhuận hàng năm.

Bất luận là nhà họ Tôn hay nhà họ Trần thì dường như đều muốn dồn liên minh năm gia tộc đến đường cùng.

Hồng Hưng nheo mắt cười nói: "Tốt nhất là các ông nên ra quyết định nhanh chút đi, nếu không, chờ đến lúc nhà họ Tôn tiêu diệt nhà họ Trần rồi, các ông sẽ không còn cơ hội lựa chọn nữa đâu".

"À đúng rồi, tiện thể nói cho các ông hay, nhà họ Hồng tôi đã quy thuận nhà họ Tôn, đợi khi các ông cũng về dưới trướng nhà họ Tôn, chúng ta sẽ thành gia tộc anh em rồi".

Nghe Hồng Hưng nói vậy, năm ông chủ gia tộc kia đều kinh ngạc ra mặt.

Nhà họ Hồng ở Yến Đô có địa vị tương đương với nhà họ Lê, chỉ có điều, xưa nay hai gia tộc này vốn không hợp nhau.

Thời khắc này, các thành viên của liên minh năm gia tộc đều trầm mặc.

Một bên là nhà họ Tôn trong tám gia tộc lớn của Yến Đô, một bên là nhà họ Trần được một vị quyền cao chức trọng nào đó đứng sau hỗ trợ.

Lựa chọn đứng về phía nào cũng sẽ khiến lợi nhuận của gia tộc giảm đi một nửa.



Điểm quan trọng nhất là, bất kể lựa chọn bên nào cũng không thể nắm chắc thắng lợi 100%.

Hai bên đều buộc bọn họ lựa chọn, nhưng một khi chọn sai thì không còn tương lai.

Ngay lúc này, Trần Hưng Hải bước ra, nhìn về phía Tôn Húc, cười ha hả mà rằng: "Không biết ông chủ Tôn tới nhà chúng tôi có chuyện gì?"

Tôn Húc thoáng kinh ngạc, ông ta đã kéo theo bao nhiêu người tới nhà họ Trần, vậy mà sắc mặt Trần Hưng Hải hoàn toàn không hề sợ hãi, trái lại, lão ta còn mỉm cười, lộ vẻ thích thú.

"Trần Hưng Hải, chẳng phải vừa rồi ông ghê gớm lắm à? Lại còn dám nói, muốn nhà họ Trần quy thuận thì bảo ông chủ Tôn tự mình lăn tới đây nói chuyện. Hiện ông chủ Tôn đã tới rồi, ông có giỏi thì cứ ngạo mạn tiếp coi!"

Hồng Hưng đứng lên, thái độ cực kì phách lối.

Trần Hưng Hải nhíu mày, lúc trước Hồng Hưng tới khuyên hàng, Dương Thanh chỉ nói một câu, muốn nhà họ Trần quy thuận thì bảo Tôn Húc tự mình tới đây, nhưng gã Hồng Hưng này lại dám thêm mắm dặm muối.

Song Trần Hưng Hải hoàn toàn không hề lo lắng, cũng chẳng thèm giải thích, lão ta đưa mắt nhìn về phía Tôn Húc, bình thản nói: "Ông chủ Tôn, cậu Thanh nhờ tôi nhắn với cậu một câu, nếu nhà họ Tôn còn muốn tồn tại thì cậu nên dẫn người của mình cút ngay đi, bằng không, qua ngày hôm nay, nhà họ Tôn sẽ bị xóa sổ khỏi Yến Đô!"

Trần Hưng Hải vừa thốt ra những lời này, khắp nơi chợt lặng ngắt như tờ.

Sau vài giây chết sững, Hồng Hưng chợt phá lên cười: "Trần Hưng Hải, ông mạnh miệng thật đấy, dám nói chuyện với ông chủ Tôn như vậy, ông chán sống rồi chắc?"

Đám Lê Triết cũng đã sợ ngây cả ra, bọn họ cảm thấy Trần Hưng Hải ngày càng thần bí kì lạ.

Lê Triết rất thông minh, ngay lập tức tóm được trọng điểm trong câu nói của Trần Hưng Hải, cậu Thanh nhờ lão ta nhắn với Tôn Húc, cậu Thanh này là ai?

Chẳng lẽ, "cậu Thanh" đó chính là người đứng sau lưng nhà họ Trần?

"Nếu cậu Thanh mà ông nói đã siêu quần như vậy thì ông bảo cậu ta lăn ra đây, nhắc lại câu đó ngay trước mặt ông chủ Tôn xem nào", Hồng Hưng trào phúng nói.

Ngay lúc này, Trần Hưng Hải bước ra, nhìn về phía Tôn Húc, cười ha hả mà rằng: "Không biết ông chủ Tôn tới nhà chúng tôi có chuyện gì?"

Tôn Húc thoáng kinh ngạc, ông ta đã kéo theo bao nhiêu người tới nhà họ Trần, vậy mà sắc mặt Trần Hưng Hải hoàn toàn không hề sợ hãi, trái lại, lão ta còn mỉm cười, lộ vẻ thích thú.

"Trần Hưng Hải, chẳng phải vừa rồi ông ghê gớm lắm à? Lại còn dám nói, muốn nhà họ Trần quy thuận thì bảo ông chủ Tôn tự mình lăn tới đây nói chuyện. Hiện ông chủ Tôn đã tới rồi, ông có giỏi thì cứ ngạo mạn tiếp coi!"

Hồng Hưng đứng lên, thái độ cực kì phách lối.

Trần Hưng Hải nhíu mày, lúc trước Hồng Hưng tới khuyên hàng, Dương Thanh chỉ nói một câu, muốn nhà họ Trần quy thuận thì bảo Tôn Húc tự mình tới đây, nhưng gã Hồng Hưng này lại dám thêm mắm dặm muối.

Song Trần Hưng Hải hoàn toàn không hề lo lắng, cũng chẳng thèm giải thích, lão ta đưa mắt nhìn về phía Tôn Húc, bình thản nói: "Ông chủ Tôn, cậu Thanh nhờ tôi nhắn với cậu một câu, nếu nhà họ Tôn còn muốn tồn tại thì cậu nên dẫn người của mình cút ngay đi, bằng không, qua ngày hôm nay, nhà họ Tôn sẽ bị xóa sổ khỏi Yến Đô!"

Trần Hưng Hải vừa thốt ra những lời này, khắp nơi chợt lặng ngắt như tờ.

Sau vài giây chết sững, Hồng Hưng chợt phá lên cười: "Trần Hưng Hải, ông mạnh miệng thật đấy, dám nói chuyện với ông chủ Tôn như vậy, ông chán sống rồi chắc?"

Đám Lê Triết cũng đã sợ ngây cả ra, bọn họ cảm thấy Trần Hưng Hải ngày càng thần bí kì lạ.

Lê Triết rất thông minh, ngay lập tức tóm được trọng điểm trong câu nói của Trần Hưng Hải, cậu Thanh nhờ lão ta nhắn với Tôn Húc, cậu Thanh này là ai?

Chẳng lẽ, "cậu Thanh" đó chính là người đứng sau lưng nhà họ Trần?

"Nếu cậu Thanh mà ông nói đã siêu quần như vậy thì ông bảo cậu ta lăn ra đây, nhắc lại câu đó ngay trước mặt ông chủ Tôn xem nào", Hồng Hưng trào phúng nói.

"Bốp!"

Nào ngờ, Hồng Hưng vừa dứt lời đã bị Tôn Húc tát cho một cái thật mạnh.

"Khốn kiếp, ông muốn chết thì cũng đừng kéo tôi theo, cậu Thanh là người mà loại rác rưởi như ông có thể xúc phạm sao?"

Tôn Húc cực kì sợ hãi, tát cho Hồng Hưng một cái, lại bồi thêm một cước, đá ông ta ngã lăn.

Lúc này, bầu không khí bất chợt lặng ngắt không một tiếng động, lời của Tôn Húc vừa nói cứ vờn quanh bên tai mỗi người như thứ âm thanh của ma quỷ.

 

----------------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK