Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Lúc này, sáu tên sát thủ khác cũng lao về phía Dương Thanh.  

             Bọn họ biết, hiện tại chỉ có Dương Thanh là mối đe dọa lớn nhất, nếu Dương Thanh không chết thì người chết sẽ là bọn họ.  

             “Không tự lượng sức mình!”  

             Trong mắt Dương Thanh đầy vẻ khinh thường, đột nhiên anh giậm chân.  

             “Ầm ầm!”  

             Chỉ nghe một tiếng động lớn vang lên, mặt đất rung lắc dữ dội, mấy viên đá trước mặt Dương Thanh cũng rung lên.  

             “Giết!”  

             Dương Thanh hét lên một chữ, hàng chục viên đá bay thẳng về phía sát thủ.  

             “Bịch bịch bịch…”  

             Một giây sau, bảy tên sát thủ Vương Cảnh đỉnh phong lập tức bị đá bay tới đập vào tạo thành tổ ong.  

             Cho đến bây giờ, mười tên sát thủ Hồng Trần lần này đến đều đã chết sạch!  

             Trong không khí nồng nặc mùi tanh của máu, các chiến sĩ của chiến vực Yến Đô ai nấy đều trợn lớn mắt, vẻ mặt như không thể tưởng tượng nổi.  

             Những sát thủ Hồng Trần này suýt chút nữa đã tiêu diệt quân họ, thế nhưng giờ đều đã chết, bị một người giết chết.  

             Dương Thanh hoàn toàn có thể đè bẹp một Simon với thực lực bán bộ Thần Cảnh.  

             Về bảy tên cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong còn sống, cái chết còn đơn giản hơn. Thậm chí Dương Thanh còn không chạm vào người bọn họ, chỉ giậm châm thôi đã có vô số viên đá bắn ra, nhanh chóng giết cả đám.  

             “Đây…”  

             Đổng Chiêm Cương cũng không nói nên lời, trong lòng lại càng thêm sùng bái Dương Thanh.  

             Cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong cái gì? Cao thủ bán bộ Thần Cảnh cái gì? Đều là rác cả.  

             Sau này Dương Thanh chính là thần tượng của ông ta, ông ta cũng sẽ cố gắng nâng cao thực lực của mình để có thể đuổi kịp bước chân của Dương Thanh.  

             Mặc dù ông ta biết điều đó không có khả năng, nhưng trong lòng chỉ nghĩ vậy.  

             Mã Siêu cũng vô cùng bất lực, anh ta biết khoảng cách giữa mình và Dương Thanh rất lớn, nhưng không ngờ lại lớn đến mức này.  

             Khi nào mình mới có thể giậm chân một cái là giết được cả đám như Dương Thanh?  

             Lúc này, Mã Siêu chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, vốn dĩ vết thương do súng bắn đã được Phùng Tiểu Uyển chữa trị sắp khỏi rồi, nhưng lúc này lại toạc ra, sau lưng đã nhuốm đỏ máu tươi.  

             Cùng lúc này, cảm giác mệt mỏi ập đến, anh ta cảm thấy mí mắt mình ngày càng nặng trĩu và sắp chìm vào giấc ngủ.  

             Nhưng anh ta cố gắng không để mình ngủ, bởi vì anh ta có cảm giác, một khi ngủ thì sợ là sẽ không tỉnh lại nữa.  

             “Phụt!”  

             Đột nhiên Mã Siêu phụt máu, hơi thở thoi thóp.  

             “Mã Siêu!”  

            

             Dương Thanh tức giận rống lên, hai mắt đỏ ngầu nói với Mã Siêu: “Nếu cậu dám chết, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cậu, hơn nữa những lời cậu bảo tôi chuyển đến Ngải Lâm tôi cũng không nói một chữ nào”.  

             “Cậu ráng lên cho tôi, nếu dám chết ở đây, chắn chắn tôi sẽ không bỏ qua cho cậu!”  

             Khóe miệng Mã Siêu nở một nụ cười.    

             Chỉ là lúc này, anh ta thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, đây là phản ứng chỉ lúc sắp ngưng thở mới có.  

             Bây giờ anh ta chỉ muốn chìm vào giấc ngủ, đã không còn sức để nói nữa rồi.  

             “Tiểu Uyển!”  

             Đột nhiên Dương Thanh hét lên một tiếng về phía Phùng Tiểu Uyển.  

             Trước đó lúc Phùng Tiểu Uyển cứu anh đã bị Simon giáng một bạt tai nên bị thương nặng.  

             Lúc tiếp tục cứu anh gần như đã cạn kiệt sức lực, lúc này cô ta thậm chí không có sức để đứng dậy.  

             Cho dù vậy, Phùng Tiểu Uyển vẫn cố gắng lấy ra một lọ sứ màu trắng, chống đỡ nói: “Anh Thanh, mau cho anh Siêu uống viên thuốc này”.  

             Dương Thanh vội nhận lấy lọ sứ trắng, đổ một viên thuốc màu đen ở trong ra rồi dứt khoát nhét vào miệng Mã Siêu.  

             “Cậu có cảm thấy ổn hơn chút nào không?”  

             Dương Thanh run rẩy nói.  

             Vừa rồi lúc giết Simon, anh không chớp mắt dù chỉ một cái,nhưng bây giờ nhìn Mã Siêu đang thoi thóp anh lại hoảng sợ, lúc đút thuốc cho Mã Siêu, tay anh không ngừng run lên.  

             Mã Siêu cố gắng nuốt thuốc xuống nhưng vẫn không thấy chuyển biến tốt hơn, không thốt ra được câu nào, hơi thở cũng ngày càng nhẹ.  

             “Ầm!”  

             Dương Thanh đấm mạnh xuống đất, bỗng chốc để lại một vết nắm đấm lõm vào, anh cắn răng nói: “Cậu ráng lên cho tôi! Ráng lên!”  

             “Tôi không cho cậu chết, cậu dám chết thử xem!”  

             Lúc này, các chiến sĩ của chiến vực Yến Đô ai nấy cũng mắt đỏ hoe, lúc nhìn Mã Siêu, trong mắt toát lên vẻ kính nể.  

             Trước đó đột nhiên Mã Siêu thi triển sức mạnh của bán bộ Thần Cảnh, chiến đấu với Simon, họ đều tận mắt nhìn thấy.  

             Cơ thể Mã Siêu vốn đã bị thương nặng, còn liều mạng giải phóng sức mạnh chiến đấu ác liệt với Simon khiến tất cả cao thủ của chiến vực đều nhìn thấy hi vọng.  

             Tinh thần coi cái chết như không vì anh em của anh ta đáng để mỗi một chiến sĩ phải học hỏi.  

             “Tiểu Uyển, chẳng phải cậu ấy đã uống thuốc của em rồi à? Sao vẫn không có chuyển biến gì tốt?”  

             Thấy hai mắt Mã Siêu hơi khép lại, Dương Thanh hỏi với vẻ đầy lo lắng.  

             Phùng Tiểu Uyển cắn chặt đôi môi đỏ, cô ta cố chống đỡ lấy mấy cây kim bạc ra châm vào xung quanh vùng tim của Mã Siêu.  

             Tổng cộng bảy kim, vị trí giống như chòm sao Bắc Đẩu.  

             Dương Thanh từng thấy Phùng Tiểu Uyển dùng cách châm cứu này để chữa trị cho người khác, hình như gọi là Bắc Đẩu Hoàn Hồn Châm.  

             Chỉ là, Bắc Đẩu Hoàn Hồn Châm lần này rõ ràng không khiến người ta kinh ngạc như lần trước Phùng Tiểu Uyển cứu người.  

             “Anh Thanh, em chỉ có thể tạm thời duy trì sự sống cho anh Mã, đừng bao giờ rút kim trên người anh ấy ra”.  

             Phùng Tiểu Uyển cố gắng nói.  

             Vừa dứt lời, cô ta đảo mắt rồi chìm vào hôn mê.  

             “Tiểu Uyển!”  

             Dương Thanh hét lên, vội đỡ lấy Phùng Tiểu Uyển.  

             Lúc này Đổng Chiêm Cương đi tới, nói với vẻ nghiêm trọng: “Trước đó thần y Tiểu Uyển cứu cậu đã tiêu hao quá nhiều sức lực, vừa rồi lại bị Simon tát, e là vượt quá sức chịu đựng của cô ấy”.  

             Tất nhiên Dương Thanh biết rõ trước đó Phùng Tiểu Uyển đã dùng hết sức để cứu mình.  

             Bây giờ cả Phùng Tiểu Uyển và Mã Siêu đều đã hôn mê.  

             May mà vẫn duy trì được sự sống của Mã Siêu, mặc dù đã hôn mê nhưng ít nhất vẫn có nhịp tim và hơi thở.  

             “Đi bệnh viện trước đã!”  

             Dương Thanh lên tiếng.  

             Nửa tiếng sau, trong phòng bệnh VIP của bệnh viện Nhân Dân Yến Đô, Dương Thanh tự mình ở bên cạnh trông Mã Siêu.  

             Phùng Tiểu Uyển đã nói rồi, không thể rút bảy cây kim trên người Mã Siêu ra được, anh phải đích thân nhìn thì mới có thể yên tâm.  

             Phùng Tiểu Uyển cũng truyền nước biển, không bao lâu sau sẽ có thể tỉnh lại.  

             Ngải Lâm cũng ở bên cạnh Mã Siêu, lúc này cô ấy nắm chặt một tay của Mã Siêu không chịu buông, vẻ mặt dịu dàng nhìn người đàn ông của mình.  

             Dương Thanh ở lại đây cảm giác có hơi dư thừa.  

             Nhưng để đảm bảo cho sự an toàn của Mã Siêu, anh phải đích thân bảo vệ.  

             “Đại nhân, xung quanh phòng bệnh đều dó cao thủ Vương Cảnh của chiến vực rồi, cậu cũng nghỉ ngơi một lát đi!”  

            

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK