“Tuyết Nữ, rốt cuộc cô muốn làm gì? Cho dù cô không nhận cô ấy là chị gái mình thì cũng đừng làm tổn thương cô ấy, dù sao thì cô ấy vẫn luôn coi cô như em gái của mình, nếu cô dám làm tổn thương cô ấy dù chỉ một sợi tóc, tôi sẽ không bao giờ buông tha cho cô!”
Lúc này, Dương Thanh không còn gọi tên Tần Y nữa, trong đôi mắt đỏ ngầu chợt dâng lên một luồng sát khí.
Chỉ cần cô ta dám làm tổn thương vợ anh, cho dù trước kia cô ta là em vợ của anh, anh cũng sẽ giết cô ta không thương tiếc.
Hơn nữa, trước đó anh còn ở trong Thánh cung cũng biết được, Tần Y hôm nay đã không còn là Tần Y của năm đó nữa, mà là Tuyết Nữ tu luyện đạo luân hồi.
Đồng tử của Ngô Hùng Bá và Mạc Thanh Tu ngay lập tức mở to sau khi nghe tên Dương Thanh gọi Tần Y.
Mạc Thanh Tu sửng sốt, lắp bắp nói: “Tuyết Nữ? Toàn thân của người phụ nữ này toát ra khí tức thần bí và đáng sợ, chẳng lẽ... chẳng lẽ cô ta thật sự là Tuyết Nữ trong truyền thuyết đó sao?”
Mặc dù bình thường Ngô Hùng Bá và Mạc Thanh Tu chưa bao giờ nghe nói đến hai từ Tuyết Nữ, nhưng họ đã nhiều lần nhìn thấy hai từ Tuyết Nữ được ghi lại trong một ít sách cổ ở tông môn.
Họ biết rất rõ hai từ Tuyết Nữ này đại diện cho ý nghĩa gì, và họ càng biết rõ hơn về sự khủng bố của Tuyết Nữ.
Trong lúc nhất thời, bọn họ chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh chạy thẳng từ lòng bàn chân lên đỉnh đầu, ngay cả khi nói chuyện cũng có chút lúng túng.
Dù sao ở trước mặt Tuyết Nữ, bọn họ cũng chỉ là con kiến, chỉ cần Tuyết Nữ muốn ra tay, đừng nói toàn bộ tông môn phía sau bọn họ, thậm chí toàn bộ cổ võ trung giới đều sẽ trực tiếp bị hủy diệt, lúc này, bọn họ làm sao có dũng khí để chống lại Tuyết Nữ.
Điều khiến bọn họ bối rối nhất chính là, theo lời Dương Thanh nói, Tuyết Nữ này thực ra chính là em vợ của Dương Thanh.
“Chẳng lẽ Dương Thanh này cũng là một lão quái vật cải trang thành thiếu niên sao? Nếu không thì tại sao cậu ta còn trẻ tuổi mà lại có được thực lực đáng sợ như vậy?”
Trong lòng đám người Ngô Hùng Bá đều đang âm thầm suy đoán.
Lúc này, Tuyết Nữ cũng lên tiếng, cô ta dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Dương Thanh, khinh thường nói: “Chỉ là một con kiến mà dám kêu gào ở trước mặt tôi, đúng là không biết sống chết!”
Mặc dù đám người Mạc Thanh Tu biết chút gì đó về Tuyết Nữ từ trong sách cổ, nhưng Mạc Thanh Trúc rõ ràng không biết điều đó, mặc dù cô ta nhìn thấy Tuyết Nữ trước mặt không hề đơn giản, nhưng cô ta cũng không hoàn toàn bị sốc.
Trong mắt cô ta, thực lực của Dương Thanh rất đáng sợ, anh đã là người đàn ông đứng đầu thành Bạch Hổ, phụ nữ luôn có lòng sùng bái cường giả, đương nhiên không cho phép bất cứ ai xúc phạm anh.
Lúc này, khi nghe được sự bất kính trong lời nói của Tuyết Nữ đối với Dương Thanh, cô ta lập tức không cam lòng, tiến lên một bước, bộc phát khí tức tu vi của mình đến cực điểm, bộ dạng như thể chuẩn bị khai chiến.
Cô ta cũng được coi là người xuất sắc trong số các cô gái ở cổ võ trung giới, giờ gặp phải một cô Tuyết Nữ mà cô ta cho là người tự cho mình là đúng, trong lúc nhất thời cô ta cũng muốn giao lưu một trận.
Sau đó, cô ta bắt gặp ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo của Tuyết Nữ, cười lạnh nói: “Giọng điệu của cô cũng lớn lối thật, dám sỉ nhục anh Dương là con kiến...”
Vừa nói, cô ta còn chủ động tấn công Tuyết Nữ.
Tuy nhiên, điều khiến mọi người ngạc nhiên là Tuyết Nữ thậm chí còn không nhìn Mạc Thanh Trúc.
Người phụ nữ đi theo bên cạnh Tuyết Nữ cũng lộ ra vẻ khinh thường, đứng ở nơi đó không nhúc nhích bước chân, trong cổ họng thốt ra hai chữ lạnh lùng: “Tìm chết!”
Đồng thời, cô ta giơ tay lên và chém ra một luồng linh khí về phía Mạc Thanh Trúc.
“Tránh ra!”
“Không được!”
Dương Thanh và Mạc Thanh Tu nhìn thấy vậy, đồng thời hét lớn, Dương Thanh tiến lên trước Mạc Thanh Tu, xông tới chặn trước mặt Mạc Thanh Trúc.