Ngô Hùng Bá lập tức nổi giận, sát ý dày đặc quanh người, nhìn Võ Xương trừng trừng nói: “Ông đừng có hiếp người quá đáng!”
Võ Xương tức giận nói: “Tôi muốn ức hiếp ông ấy, ông có thể làm gì được tôi?”
Thoáng chốc, hai đại lão đỉnh cao của Trung Giới giới Cổ Võ đã đối chọi với nhau rồi.
Toàn bộ không gian đều bị một luồng áp lực nặng nề che phủ, ai ai có mặt ở đây cũng đều cảm thấy khó thở, có cảm giác như bị đè nặng khó chịu.
Ngay lúc này, một âm thanh bỗng vang lên: “Cậu ta còn chưa đến đường cùng, các ông tranh chấp cái gì?”
Tất cả mọi người đều tập trung nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy bên phía Thiên Hải Tông, tam trưởng lão Tiêu Thanh Vân với vẻ mặt vô cùng bình tĩnh đang nhìn về một hướng khác.
Mọi người đều nhìn theo hướng ông ta nhìn, thoáng chốc đều sững sờ.
Chỉ thấy Dương Thanh vừa nãy mới bị một quyền của Lê Nguyên Thanh đánh gãy hai tay, lúc này cả người cuồn cuộn ma uy, mái tóc dài màu tím tung bay trong gió.
Cánh tay trái của Lê Nguyên Thanh đang bị một tay Dương Thanh nắm lấy, vẻ mặt ông ta vô cùng hung tợn.
“Chuyện… Chuyện này sao có thể?”
“Hai tay cậu ta chẳng phải đã bị đánh gãy rồi sao? Sao còn có thể dùng tay đỡ lấy một quyền của Lê Nguyên Thanh chứ?”
“Đồ ngu, anh không nhìn thấy ma uy tỏa ra từ trong người Dương Thanh sao? Tên này, thế mà lại là một ma tu!”
“Cái gì? Ma tu?”
Bỗng chốc, tất cả mọi người ở đây đều ngây người.
Ngay cả Ngô Hùng Bá lúc này cũng trừng lớn mắt.
Võ Xương sau khi kinh ngạc trong chốc lát cũng không nhịn được mà bật cười, cười mãi đến cuối cùng, ông ta lại nhìn Ngô Hùng Bá như nhìn một tên ngốc rồi nói: “Ngô Hùng Bá, ông đường đường là thành chủ Bạch Hổ Thành, mà lại bao che một tên ma tu, ông đúng là lớn gan!”
Lần này, Ngô Hùng Bá không nói gì thêm.
Bởi vì ở Trung Giới giới Cổ Võ, ma tu chính là loại người ai ai cũng muốn đánh đuổi.
Các thế lực đỉnh cao tự xưng là danh môn chính phái đều cho rằng ma tu không nên tồn tại trên đời này.
Bọn họ cho rằng ma tu sẽ gây loạn Trung Giới giới Cổ Võ, phá vỡ thế cân bằng hiện tại.
Nhưng lại không thấy trong các danh môn chính phải bọn họ mới càng biến chất nhiều hơn.
“Dương Thanh sao lại là ma tu?”
Vẻ mặt Ngô Tử Kính khó tin nhìn về phía Dương Thanh.
Lúc này, khắp người Dương Thanh cuồn cuộn ma uy, hai mắt tối đen, vẻ mặt hung tợn.
Còn Lê Nguyên Thanh bị anh túm lấy tay thì lúc này vẻ mặt vô cùng kinh ngạc và sợ hãi.
“Khốn kiếp, buông tay!”
Khi ông ta cố gắng muốn rút tay về thì lại phát hiện căn bản không thể thoát khỏi.
Tay Dương Thanh giống như cái mỏ kẹp đang giữ chặt tay ông ta vậy, khiến ông ta không thể thoát ra nổi.
Chuyện này càng khiến ông ta sợ hãi trong lòng.
Vừa nãy Dương Thanh mới bị ông ta đánh gãy hai tay, sao đột nhiên lại có sức mạnh kinh khủng như vậy được chứ?
Sức mạnh này, e rằng ngay cả cao thủ đỉnh cao như Võ Xương và Ngô Hùng Bá cũng chưa chắc so được?
Lê Nguyên Thanh biết rõ, nếu ông ta không thoát khỏi, một khi Dương Thanh phản công, ông ta sẽ thất bại rất thảm.
Lúc này Ngô Hùng Bá lớn tiếng nói: “Lê Nguyên Thanh, giết cậu ta cho tôi!”
“Tứ trưởng lão, giết anh ta!”
“Tứ trưởng lão, giết anh ta!”
Thoáng chốc, các cao thủ Thiên Hải Tông ở đây đều rống lớn.
Ngay cả cao thủ cả Bạch Hổ Thành cũng tức giận nhìn Dương Thanh chằm chằm, chỉ hận không thể tự tay giết chết anh.
Đây chính là địa vị của ma tu ở Trung Giới giới Cổ Võ.
Chính vì như vậy nên Trung Giới giới Cổ Võ không có nhiều ma tu, cho dù có, cũng đã sớm trốn đi, chỉ sợ bị phát hiện.
Nếu không phải Ngô Hùng Bá, thì những cao thủ Bạch Hổ Thành này cũng sẽ cùng hô hoán theo các cao thủ Thiên Hải Tông rồi.
Thế nhưng Lê Nguyên Thanh bị Dương Thanh nắm chặt quyền, cũng gấp gáp muốn khóc đến nơi rồi, ông ta đã dùng hết sức mình cũng không thể thoát khỏi tay của Dương Thanh, bảo ông ta giết Dương Thanh, căn bản giết không nổi!
Ông ta không phải tên ngốc, lúc trước nắm chắc trăm phần trăm giết chết được Dương Thanh nên mới ra tay, nhưng bây giờ ngay cả thoát khỏi giam cầm của Dương Thanh cũng làm không được thì nói gì đến chuyện giết Dương Thanh?
Bây giờ ông ta chỉ muốn mau chóng thoát khỏi khống chế của Dương Thanh sau đó trốn thật xa, ai muốn giết Dương Thanh thì tự mình mà giết.
Thế nhưng Dương Thanh như thể không nghe thấy lời của Lê Nguyên Thanh, tay phải đang nắm chặt tay Lê Nguyên Thanh, một luồng hơi thở dần dần tràn ngập quanh người anh.
Giống như còn có một Dương Thanh khác muốn nắm giữ lấy thân thể này vậy.
Dương Thanh nghiến chặt răng, cố gắng khống chế cảm xúc của bản thân không để ma khí nắm quyền khống chế.
Ngay lúc anh bị Lê Nguyên Thanh đánh gãy hai tay, lúc bị đánh bay đi, một luồng ma khí thần bí từ trong kiếm Thiên Tử tuôn ra, xâm nhập vào thân thể anh.
Luồng ma khí này tựa như một ngọn lửa, khiến ma khí ngủ say trong cơ thể anh bỗng chốc bùng nổ.
“Ranh con, mau buông tay!”
Lê Nguyên Thanh cắn răng nói, vì mặt mũi nên không dám lớn tiếng, chỉ có thể nhỏ giọng kêu gào.
Võ Xương đang nhìn chằm chằm bên này, thấy Lê Nguyên Thanh chần chừ không chịu ra tay với Dương Thanh, cuối cùng cũng biết được gì đó.
Khi ông ta phát hiện vẻ mặt Lê Nguyên Thanh đau đớn, khổ sở giãy dụa nhưng không thể thoát khỏi, thì sắc mặt ông ta lập tức thay đổi.
Mãi đến lúc này, ông ta mới ý thức được, không phải Lê Nguyên Thanh không chịu ra tay giết Dương Thanh, mà là ông ta căn bản không làm được.