Lúc này Diệp Hoàng thật sự thấy hoảng hốt, lão ta cảm nhận được sát khí vô cùng mãnh liệt trên người Lưu lão quái.
Lúc này, lão ta chỉ là một tên vô dụng bị phế bỏ tu vi võ đạo mà thôi, thật sự không biết tại sao Lưu lão quái lại muốn giết mình.
Trên mặt Diệp Hoàng đầy vẻ sợ hãi, cả người lão ta không ngừng run rẩy, nhìn Lưu lão quái từng bước đến gần mình, lão ta sắp bật khóc rồi.
“Đương nhiên là… giết ông rồi!”
Lưu lão quái nở nụ cười giễu cợt, sau đó duỗi một cánh tay ra.
“Phập!”
Một tiếng va chạm nặng nề vang lên, cả cánh tay của Lưu lão quái xuyên thủng lồng ngực của Diệp Hoàng, vào từ trước ngực, ra từ sau lưng.
Vẻ mặt Diệp Hoàng lập tức cứng đờ, sức sống trong người nhanh chóng biến mất.
Lão ta khó khăn cúi đầu nhìn cánh tay đã đâm xuyên qua lồng ngực mình, vẻ mặt cực kỳ tuyệt vọng, lão ta muốn nói chuyện, nhưng hoàn toàn không nói được thành lời, một lượng lớn máu tươi tuôn ra từ trong miệng lão ta.
“Năng lượng ẩn chứa trong máu tươi của Siêu Phàm Cảnh đúng là cực kỳ đáng sợ”.
Vẻ mặt Lưu lão quái cực kỳ kích động, một con cổ trùng màu đen dọc theo cánh tay xuyên qua lồng ngực Diệp Hoàng của lão ta, chui vào trong người Diệp Hoàng.
Diệp Hoàng chợt trợn to hai mắt, vẻ mặt đau đớn vặn vẹo, đôi mắt dần mất đi tiêu cự, cuối cùng hoàn toàn tắt thở.
Lúc này, mọi người đều đang đặt sự chú ý về phía Dương Thanh và Diệp Lâm, hoàn toàn không ai biết Diệp Hoàng đã bị Lưu lão quái giết chết.
Bên kia, Dương Thanh bị một đòn của Diệp Lâm đánh bay, người còn chưa rơi xuống đất, mà Diệp Lâm đã thừa thắng xông lên đuổi giết, hai tay lão ta siết chặt, một sức mạnh đáng sợ tràn ngập trên đôi tay đang siết chặt của lão ta.
“Đi chết đi!”
Lão ta giận dữ gầm lên một tiếng, hung hăng đánh hai tay lên người Dương Thanh.
“Cậu Thanh!”
Hai người Tống Tả và Tống Hữu đã bỏ qua Lưu lão quái, muốn đi cứu Dương Thanh đều thay đổi sắc mặt.
Bọn họ còn cách Dương Thanh và Diệp Lâm một khoảng, lúc này một đòn trí mạng của Diệp Lâm đã sắp rơi xuống, bọn họ muốn ngăn cản cũng đã muộn rồi.
Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Lâm siết chặt hai tay, hung ác đánh về phía Dương Thanh.
Không chỉ mỗi bọn họ, lúc này những cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong và bán bộ Siêu Phàm Cảnh của những thế lực hàng đầu khác cũng nhìn thấy cảnh xảy ra bên này, vẻ mặt ai cũng tràn đầy nỗi sợ hãi.
“Vậy là sắp kết thúc rồi à?”
Có người lẩm bẩm nói nhỏ, trong con ngươi tràn đầy rung động.
Trận chiến giữa cao thủ Siêu Phàm Cảnh thật sự quá đáng sợ.
Dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, đòn đánh của Diệp Lâm đang rơi xuống người Dương Thanh. Nhưng vào lúc nghìn cân treo sợi tóc này, một khí thế võ đạo như dời núi lấp biển bộc phát ra từ trên người Dương Thanh, lúc này anh còn chưa rơi xuống đất, Dương Thanh duỗi một tay về phía trước, tiếp đòn tấn công của Diệp Lâm.
“Oành!”
Một âm thanh thật lớn vang lên, trong sự khiếp sợ của tất cả mọi người, Diệp Lâm bị đánh lùi năm sáu bước.
Cũng trong lúc đó, người Dương Thanh đập mạnh xuống đất, lực va chạm mạnh mẽ khiến tảng đá dưới người anh xuất hiện những vết nứt.
“Phù!”
Dương Thanh thở ra một hơi, nhưng khí thế võ đạo trên người anh không hề yếu đi chút nào, trái lại còn mạnh hơn khi nãy nữa.
“Cậu Thanh!”
Lúc này, cuối cùng hai anh em Tống Tả và Tống Hữu cũng chạy đến, hai anh em đứng trước mặt bảo vệ Dương Thanh, nhìn chằm chằm Diệp Lâm.
Diệp Lâm cũng mở to mắt, trong đôi mắt đầy vẻ khó tin.
Theo tính toán của lão ta, đòn khi nãy chính là đòn mạnh nhất, Dương Thanh hoàn toàn không có đường sống.
Nhưng Dương Thanh lại đánh ra một đòn với lão ta trên không trung, còn khiến lão ta lùi đi năm sáu bước.
“Mày đúng là con gián đánh mãi không chết, không ngờ vẫn có thể đứng lên được”.
Diệp Lâm nhìn Dương Thanh cố gắng bò dậy từ dưới đất, sắc mặt cực kỳ u ám.
Dương Thanh không nói gì, cố gắng vận hành phép hô hấp tầng thứ năm của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, công pháp này không chỉ có thể nâng cao thực lực của mình, còn có thể nhanh chóng phục hồi năng lượng bị tiêu hao.
Khi nãy ác chiến với Diệp Lâm, anh gần như tiêu hao hết thể lực, bây giờ muốn chiến đấu với Diệp Lâm nữa thì phải nghĩ cách hồi phục thể lực với tốc độ nhanh nhất.
“Cậu Thanh, cậu nghỉ ngơi trước đi, để chúng tôi đối phó với lão ta”.
Tống Tả cất lời, không chờ Dương Thanh đáp lại, ông ta và Tống Hữu đã người trái kẻ phải xông về phía Diệp Lâm.
Bọn họ biết Dương Thanh bây giờ cần hồi phục thể lực, chỉ cần có thể tranh thủ đủ thời gian cho Dương Thanh, Dương Thanh sẽ còn cơ hội, nếu không hôm nay Dương Thanh thật sự sẽ chết ở đây.
“Không biết tự lượng sức mình!”
Diệp Lâm cũng không coi hai anh em Tống Tả và Tống Hữu ra gì, hừ lạnh một tiếng, hơi thở Siêu Phàm Ngũ Cảnh phát ra từ lên người lão ta.
Thoắt một cái, lão ta đã biến mất khỏi vị trí đang đứng, một giây sau, hai anh em họ Tống bắt đầu so đấu với đòn tấn công của Diệp Lâm.
Vừa so chiêu, Diệp Lâm khi nãy còn xem thường hai anh em họ Tống mới nhận ra, không ngờ thực lực của bọn họ lại mạnh như thế.
Trận chiến giữa hai bên lại nổ ra một lần nữa.
Mà Dương Thanh cũng hiểu trạng thái của mình bây giờ không thích hợp tiếp tục chiến đấu, lập tức ngồi khoanh chân, vận hành Đại Đạo Thiên Diễn Kinh.
Phép hô hấp tầng thứ năm nhanh chóng khiến tiết tấu hô hấp của anh tiến vào một trạng thái huyền diệu.
Dương Thanh chợt cảm thấy mỗi một lần mình hít thế đều như hấp thụ năng lực thuần túy nhất trong đất trời vậy.
Khi nãy thân thể anh đã bị tổn hao rất nhiều, bây giờ tựa như một miếng bọt biển thiếu nước đang không ngừng hút nước vậy.
Dường như mỗi một tế bào trong người cũng trở nên sống động.
Khí thế võ đạo trên người anh cũng không ngừng trở nên mạnh mẽ, mọi chuyện ở bên ngoài đều như không liên quan đến anh, trong đất trời chỉ còn một mình anh thôi.
“Cậu Thanh làm sao thế?”
“Chẳng lẽ cậu ta bị thương nặng đến mức không thể tiếp tục chiến đấu nữa rồi?”
“Không ngờ hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh mà Dương Thanh dẫn đến phối hợp với nhau lại bộc phát ra thực lực mạnh đến thế”.
“Không đúng, khi nãy không phải hai cao thủ Dương Thanh dẫn đến đang đánh nhau với Lưu lão quái ư? Bọn họ đi đánh nhau với Diệp Lâm, vậy Lưu lão quái đâu? Còn cả Diệp Hoàng nữa, sao không thấy đâu cả vậy?”
Ban đầu tất cả mọi người đều đang chú ý đến Dương Thanh, nhưng chẳng mấy chốc đã có người nhớ tới Lưu lão quái, nhưng Lưu lão quái lại bỗng nhiên biến mất tăm.
Chẳng những thế, ngay cả Diệp Hoàng cũng không thấy đâu.
“Ai có thể cho tôi biết khi nãy cuối cùng đã xảy ra chuyện gì không? Lưu lão quái không phải cao thủ Hoàng tộc họ Diệp mời đến à? Bây giờ Dương Thanh bị thương nặng, đây chẳng phải là thời cơ tốt nhất để lão ta ra tay à? Sao lão ta lại biến mất dạng rồi?”
Mấy cao thủ ở cách đó không xa đều thấy khó hiểu.
Nhưng mọi người cũng chỉ hơi khó hiểu thôi, chẳng mấy chốc lại đặt sự chú ý lên chiến trường, trận chiến giữa Siêu Phàm Cảnh, bình thường rất hiếm khi thấy được.
Lúc này, Diệp Lâm đã hoàn toàn bùng nổ, nhưng trận chiến với Dương Thanh khi nãy đã tốn rất nhiều sức lực của lão ta, dù đã hoàn toàn bùng nổ, nhưng thực lực vẫn yếu hơn lúc trước nhiều.
Nhưng hai anh em họ Tống chỉ có thực lực Siêu Phàm Nhị Cảnh và Siêu Phàm Tam Cảnh, phối hợp với nhau cũng chỉ bùng nổ ra thực lực Siêu Phàm Tứ Cảnh, vẫn yếu hơn Diệp Lâm là Siêu Phàm Ngũ Cảnh không ít.
Bây giờ, hai anh em họ Tống đang dốc hết sức lực giao chiến với Diệp Lâm, trạng thái của hai người cũng cực kỳ tệ, một khi ai trong hai người không kiên trì được nữa, liên kết giữa bọn họ sẽ lập tức bị đánh tan.
“Ầm!”
Quả nhiên, hai anh em họ Tống không kiên trì nổi nữa, Diệp Lâm bỗng nhiên đánh một đòn lên người Tống Hữu, Tống Hữu chỉ có thực lực Siêu Phàm Nhị Cảnh lập tức bị đánh bay.