Chương 302: Cao thủ trấn giữ
Dương Thanh thực sự tức giận, anh vốn dĩ muốn tiêu diệt nhà họ Mạnh nhưng vì một số nguyên nhân nên anh vẫn lựa chọn tha cho nhà họ Mạnh một con đường sống.
Nhưng không ngờ nhà họ Mạnh lại không biết điều như vậy.
Nếu đã vậy thì ít nhất anh phải khiến cho Mạnh Huy phải trả giá đắt, đúng không?
"Dương Thanh, đừng xốc nổi!"
Hàn Khiếu Thiên bước nhanh lên phía trước giữ chặt Dương Thanh lại, đưa mắt ra hiệu với anh.
Dương Thanh khẽ mỉm cười lắc đầu nói: "Ông chủ Hàn, tôi rất biết ơn vì hôm nay ông có thể đến đây. Những chuyện còn lại ông hãy giao cho tôi xử lý!"
"Anh Thanh, như vậy sao được chứ? Anh là người có ơn cứu mạng ông nội, cho nên sao em và ông nội có thể nhìn anh đi vào chỗ chết được chứ?", Hàn Phi Phi cũng lo lắng, bước nhanh lên trước nói.
Theo như Hàn Khiếu Thiên và Hàn Phi Phi thấy thì hành động của Dương Thanh chẳng khác nào đi nộp mạng.
Bọn họ đều là những nhà giàu hàng đầu tỉnh lỵ, đương nhiên biết rõ nhà họ Mạnh mạnh đến cỡ nào.
Cao thủ mặc áo choàng đen đứng sau lưng Mạnh Hồng Nghiệp rõ ràng không phải là kẻ hiền lành gì. Từ đầu đến cuối ông ta đều đứng sau lưng Mạnh Hồng Nghiệp, chỉ cần Mạnh Hồng Nghiệp ra lệnh, đối phương sẽ giết Dương Thanh ngay lập tức.
Không chỉ mình cao thủ áo đen kia mà còn có mấy chục cao thủ khác của nhà họ Mạnh đứng quanh, lúc này cũng đang nhìn chằm chằm Dương Thanh.
Trong tình huống nguy hiểm như vậy, sao Dương Thanh có thể đụng đến Mạnh Huy được?
Lúc này Mạnh Hồng Nghiệp lạnh lùng nhìn Dương Thanh nói: "Cậu nhóc, đừng được nước làm tới, tôi bảo Mạnh Huy xin lỗi cậu hơn nữa còn bồi thường cho cậu năm mươi triệu đã là nể mặt cậu lắm rồi!"
"Tôi cũng có nghe sơ qua về việc của mẹ vợ cậu. Bà ta chẳng qua chỉ là một người đàn bà chua ngoa, đanh đá, chắc hẳn bà ta cũng thường xuyên bắt nạt cậu nhỉ?"
"Bà ta vốn đáng chết, bây giờ bị Mạnh Huy giết chết cũng coi như giúp cậu xả giận rồi".
Mạnh Hồng Nghiệp rất hiểu rõ về Châu Ngọc Thúy, ngay cả việc bà ta thường xuyên bắt nạt Dương Thanh, lão ta cũng rõ như lòng bàn tay.
Lão ta vừa nói xong thì nhìn Mạnh Huy nói: "Mau xin lỗi!"
Mạnh Huy sao dám cãi lời? Hắn vội vàng nhìn Dương Thanh nói: "Dương Thanh, xin lỗi tôi không nên giết mẹ vợ của cậu!"
Nghe có vẻ như hắn đang nói lời xin lỗi nhưng trên mặt lại tràn ngập vẻ xem thường.
"Ha ha, đây chính là thành ý của nhà họ Mạnh các người à?"
Dương Thanh cười khẩy: "Ông chủ Mạnh, nếu ông muốn giải quyết theo cách này thì làm như thế này đi, ông giao Mạnh Huy ra đây, tôi sẽ xin lỗi ông, sẵn tiện đền cho ông một trăm triệu luôn, ông thấy thế nào?"
"Hỗn láo!"
Mạnh Hồng Nghiệp giận dữ nói: "Một mụ đàn bà nhà quê đanh đá có tư cách gì mà so sánh với dòng chính của nhà họ Mạnh chúng tôi?"
"Mạnh Huy đã xin lỗi rồi, còn về bồi thường, đền cho cậu một trăm triệu là giới hạn của tôi rồi!"
Hàn Khiếu Thiên nghe vậy cũng nổi giận: "Mạnh Hồng Nghiệp, ông thực sự cho rằng tiền có thể đổi được mạng người sao? Nếu ông muốn làm như vậy thì đừng trách tôi không khách sáo!"
"Phi Phi, thông báo cho tất cả mọi người biết, bắt đầu từ bây giờ nhà họ Hàn chính thức khai chiến với nhà họ Mạnh!"
Hàn Phi Phi lập tức trả lời: "Dạ!"
Cô ta vừa nói xong lập tức gọi điện thoại: "Ông chủ ra lệnh, nhà họ Hàn chính thức khai chiến với nhà họ Mạnh!"
Ai cũng không ngờ Hàn Khiếu Thiên lại hung hăng như vậy, nói khai chiến là lập tức khai chiến.
Rõ ràng Mạnh Hồng Nghiệp cũng bất ngờ nhưng việc đã đến nước này lão ta cũng không còn lựa chọn nào khác.
Nếu lúc này lão ta nhịn nhục thì từ đây về sau, nhà họ Mạnh sẽ không thể ngẩng đầu trước mặt nhà họ Hàn được.
"Lão già, nếu ông muốn khai chiến vậy nhà họ Mạnh sẽ tiếp tới cùng!"
Mạnh Hồng Nghiệp giận dữ nói: "Dặn dò mọi người, chuẩn bị tiếp chiến!"
"Dạ!"
Nhà họ Mạnh cũng bắt đầu chuẩn bị.
Thoáng chốc, bên trong trang viên rộng lớn của nhà họ Mạnh rơi vào trạng thái giương cung bạt kiếm.
Đương nhiên, cái gọi là khai chiến không phải chỉ là ẩu đả, mà là sự giao chiến về mọi mặt giữa hai dòng tộc lớn.
Nhà họ Hàn và nhà họ Mạnh đều có sản nghiệp khổng lồ ở tỉnh lỵ.
Một khi khai chiến thì toàn bộ thị trường của tỉnh lỵ sẽ xảy ra sóng to gió lớn.
Dương Thanh ảo não lắc đầu. Anh thực sự không ngờ Hàn Khiếu Thiên sẽ ra mặt vì anh, càng không ngờ Hàn Khiếu Thiên lại vì anh mà khai chiến với nhà họ Mạnh.
Anh cảm nhận được tính cách có ơn phải trả của đàn ông biên giới phía Bắc từ trên người Hàn Khiếu Thiên.
E là anh có nói thêm nữa, Hàn Khiếu Thiên cũng sẽ không đổi ý.
"Nhà họ Trần ở Châu Thành khai chiến với nhà họ Mạnh!"
"Nhà họ Quan ở Giang Hải khai chiến với nhà họ Mạnh!"
"Tòa Thành Vương Giả ở Giang Hải khai chiến với nhà họ Mạnh!"
Sau khi Hàn Khiếu Thiên nói xong, tiếp lời ông cụ là Trần Hưng Hải và Quan Tuyết Tùng, còn có Vương Cường cũng lần lượt nói theo, đồng thời bọn họ còn gọi điện thoại thông báo chuyện này.
Lần đầu tiên Mạnh Hồng Nghiệp cảm thấy bực bội như vậy. Lão ta bị các gia tộc của Châu Thành và Giang Hải tới tận nhà áp bức, thậm chí là khai chiến!
"Nếu đã khai chiến vậy các người cũng đừng hòng bước ra khỏi cửa nhà họ Mạnh!"
Dù sao Mạnh Hồng Nghiệp cũng là người nắm quyền của một trong ba gia tộc lớn nhất ở tỉnh lỵ, nếu mọi người đã hoàn toàn trở mặt vậy thì tuyệt đối không nên cho kẻ thù có cơ hội.
Lão ta lập tức hành động!
"Tất cả mọi người nghe lệnh, hãy khiến cho tất cả những người không thuộc về nhà họ Mạnh ở lại đây mãi mãi!"
Mạnh Hồng Nghiệp phất tay ra lệnh, mấy mươi cao thủ áo đen lập tức xông tới đám người Dương Thanh.
"Đánh!"
"Đánh!"
...
Hàn Khiếu Thiên cũng không đến một mình, ông cụ dẫn theo một số cao thủ hàng đầu của gia tộc.
Tất cả các cao thủ của nhà họ Quan và Tòa Thành Vương Giả được huấn luyện đặc biệt ở nhà họ Quan cũng theo đến đây.
Còn Trần Hưng Hải cũng dẫn theo cao thủ của gia tộc đến.
Tuy nơi này là nhà họ Mạnh nhưng xét về số lượng cao thủ, mấy gia tộc lớn bắt tay với nhau thì cũng không ít hơn nhà họ Mạnh.
Cuộc chiến của hai bên nổ ra trong nháy mắt!
Dương Thanh không nói lời nào nhưng trong lòng anh đã ghi nhớ kỹ ân tình của những người này.
"Dương Thanh, đây là Quỷ Nha - cao thủ mạnh nhất của nhà họ Hàn, cậu ta sẽ bảo vệ cậu!"
Hàn Khiếu Thiên bỗng lên tiếng, đồng thời dặn dò người trung niên bên cạnh: "Bảo vệ cậu ấy an toàn!"
Quỷ Nha thờ ơ nhìn Dương Thanh rồi gật đầu nói: "Tôi còn bảo vệ ông chủ Hàn, cậu đừng rời khỏi tầm mắt của tôi, tôi bảo đảm cậu sẽ an toàn!"
Dương Thanh cũng không để ý đến thái độ kiêu ngạo của Quỷ Nha.
Dương Thanh cảm nhận được luồng khí thế mạnh mẽ từ trên người Quỷ Nha.
Là cao thủ mạnh nhất của nhà họ Hàn, chắc chắn không đơn giản, cho nên ông ta kiêu ngạo là chuyện bình thường.
Dương Thanh khẽ lắc đầu: "Ông hãy bảo vệ an toàn cho ông chủ Hàn và Phi Phi, không cần lo lắng cho tôi!"
Dương Thanh nói xong liền xoay người đi về phía Mạnh Huy.
"Hả?"
Quỷ Nha cau mày, không vui nói: "Cậu nhóc, cậu đừng không biết điều, người đàn ông bên cạnh Mạnh Hồng Nghiệp kia rất mạnh, ngay cả tôi cũng không dám nói chắc sẽ thắng ông ta. Lúc này mà cậu qua đó thì chỉ có con đường chết!"
"Dương Thanh, mau trở lại!", Hàn Khiếu Thiên sốt ruột hét lớn lên.
Hàn Phi Phi cũng cuống cuồng hét lên bảo Dương Thanh trở lại.
Chỉ là với thực lực của Dương Thanh, sao anh có thể sợ cao thủ ở tỉnh lỵ nhỏ nhoi này chứ?
"Hắc Bào, giết thằng nhóc kia cho tôi!"
Mạnh Hồng Nghiệp cũng nhìn thấy Dương Thanh đang đi về phía Mạnh Huy.
"Dạ!"
Cao thủ mặc áo khoác đen sau lưng lão ta lạnh lùng xông về phía Dương Thanh.
"Nguy rồi!"
Hàn Khiếu Thiên nhất thời cuống lên vội nói: "Quỷ Nha, mau đi cứu Dương Thanh!"
Quỷ Nha vội vã xông ra ngoài, đồng thời hét lớn: "Hắc Bào, đối thủ của ông là tôi!"
Ông ta muốn cứu Dương Thanh nhưng đã muộn.
Bởi vì lúc này, Hắc Bào đã rút kiếm ra vọt tới trước mặt Dương Thanh.
Trong giới nhà giàu ở tỉnh lỵ thường truyền miệng nhau câu nói: "Hắc Bào rút kiếm, máu chảy thành sông!"
Ba gia tộc lớn nhất tỉnh lỵ là nhà họ Mạnh, nhà họ Hàn và nhà họ Ninh đều có cao thủ trấn giữ, mà Hắc Bào chính là cao thủ trấn giữ của nhà họ Mạnh, cũng là một cao thủ bí ẩn nhất trong ba gia tộc lớn này.
Lúc này ông ta lại rút kiếm đánh Dương Thanh, không cần nói cũng biết hậu quả nghiêm trọng cỡ nào.
Lúc này Mạnh Huy đứng bên cạnh Mạnh Hồng Nghiệp vẻ mặt khoái trá, cười như điên nói: "Một đứa con rơi mà cũng dám đấu với tao à?"
Chỉ thấy ánh sáng lóe lên, Hắc Bào vung kiếm chém xuống người Dương Thanh mà Dương Thanh chỉ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
"Ha ha, thằng nhóc này sợ đến không dám nhúc nhích rồi!"
"Hắc Bào đã ra tay chắc chắn chỉ có con đường chết!"
"Đây chính là hậu quả của việc khiêu khích nhà họ Mạnh!"
Người của nhà họ Mạnh đều cười điên cuồng như thể đã nhìn thấy cảnh tượng Dương Thanh bị giết chết bởi nhát kiếm này.
"Dương Thanh!"
Hàn Khiếu Thiên nhất thời tức giận hét lên.
"Anh Thanh!"
Hai mắt Hàn Phi Phi đỏ hoe, cũng hét lên theo.
"Cậu Thanh!"
Trần Hưng Hải, Quan Tuyết Tùng cùng với Vương Cường cũng nhìn thấy cảnh tượng này, bọn họ đều gào lên.
Hôm nay bọn họ đến đây là vì Dương Thanh, nếu Dương Thanh bị giết bọn họ cũng sẽ gặp tai họa ngập đầu.
Nhưng khi mà tất cả mọi người đều cho rằng Dương Thanh nhất định sẽ chết thì anh bỗng vươn tay ra.
"Bốp!"
Trong lúc mọi người còn đang khiếp sợ thì Dương Thanh đã chộp lấy cổ tay đang cầm kiếm của Hắc Bào, thờ ơ nói: "Dám múa kiếm trước mặt tôi, ông xứng sao?"
"Bịch!"
Dương Thanh vừa dứt lời liền đá một cước trúng ngay bụng dưới của Hắc Bào.
Một tiếng va chạm trầm đục vang lên, cao thủ trấn giữ nhà họ Mạnh bay ra ngoài hơn mười mét như một trái banh, tông mạnh vào một cây cổ thụ cao ngất.
Mà kiếm trong tay ông ta cũng “keng” một tiếng, rơi xuống đất.
"Đây là chỗ dựa của nhà họ Mạnh các người sao?"
Dương Thanh quay đầu lại khinh khỉnh nhìn Mạnh Hồng Nghiệp hỏi.
----------------------------