Trần Thương Khung không quan tâm đến đám người mà nói với Trần Hải Phong: “Ta giao nhiệm vụ này cho con! Con hãy dẫn ngay cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm nhà họ Trần đến trụ sở chính của chiến vực Đông Châu, xử lý người đứng đầu!”
Trần Hải Phong kinh ngạc: “Chẳng phải minh chủ nói chờ đến 0 giờ rồi mới ra tay ạ?”
Trần Thương Khung nói: “Lúc đó thì muộn mất! Giờ con hãy dẫn người lẻn vào trụ sở chính của chiến vực Đông Châu, chờ đến 0 giờ thì ra tay!”
“Vâng!”
Trần Hải Phong vội đáp.
Cùng lúc đó, ba thế gia Cổ Võ khác cũng đang tổ chức cuộc họp gia tộc, cân nhắc xem sẽ ra tay lúc nào.
Trần Hải Phong nhanh chóng dẫn bốn cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm đến trụ sở chính của chiến vực Đông Châu, tính cả ông ta thì có năm cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm.
Trong đó còn có một cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm hậu kỳ.
Trong lúc Trần Hải Phong dẫn cao thủ gia tộc đến trụ sở chính của chiến vực Đông Châu, một người mặc đồ đen bỗng xuất hiện tại chi nhánh Đông Châu của gia tộc Cổ Võ họ Trần.
Trong phòng họp, Trần Thương Khung đang chờ lệnh từ Thủ Hộ Minh bỗng cảm nhận được sát khí đáng sợ vừa bao phủ lấy mình, lão ta đứng phắt dậy, hoảng sợ quát: “Ai?”
“Đế Thanh Sơn, Đế Thôn!”
Ngay sau đó, một giọng nói như sấm rền vang vọng khắp chi nhánh của gia tộc Cổ Võ họ Trần.
“Cao thủ Đế Thôn!”
Trần Thương Khung kinh hãi, nỗi sợ khủng khiếp lan từ chân tới đầu lão ta.
“Tự tiện xâm lược thế tục, đáng chết!”
Giọng nói đó lại vang lên.
Người nhà họ Trần chỉ cảm nhận được một khí thế khủng khiếp đang bao phủ cả nhà họ Trần, ai cũng run lẩy bẩy.
Áp lực này quá mạnh, họ không sao chịu nổi.
“Bịch!”
“Bịch!”
...
Tiếp đến, người nhà họ Trần liên tục khuỵu xuống đất.
Vào lúc này, Trần Thương Khung chỉ thấy mình đã bị khí thế đáng sợ bao phủ, khiến lão ta không thể thoát thân.
“Rầm!”
Ngay sau đó, tiếng va chạm nặng nề vang lên, trước sự khiếp sợ của người nhà họ Trần, Trần Thương Khung bay ra khỏi phòng họp như diều đứt dây.