Chương 262: Tôi phải bắt đi
Nhất thời hai bên giằng co với nhau.
Mặc dù Trần Hưng Hải mang theo rất nhiều người, nhưng đây là địa bàn của nhà họ Viên, người của nhà họ Viên sẽ nhiều hơn.
Dù vậy, Trần Hưng Hải cũng không hề sợ hãi.
Đa số người trong dòng chính của nhà họ Viên đều có mặt ở đây, nếu xảy ra xung đột thì chắc chắn người nhà họ Viên sẽ chết rất nhiều.
"Trần Hưng Hải, chỉ với lực của một mình ông, tuyệt đối không thể nào khiến nhà họ Viên của tôi thiệt hại nghiêm trọng như vậy trong vòng nửa tiếng đồng hồ ngắn ngủi được, rốt cuộc ai đang giúp ông đối phó với nhà họ Viên?"
Viên Sĩ Vũ bỗng nói.
Lão ta biết rằng nhà họ Viên không thể cứu vãn được nữa.
“Viên Sĩ Vũ, ngay cả việc ông đã đắc tội với ai ông còn không biết, chẳng trách sao nhà họ Viên bị tiêu diệt!”, Trần Hưng Hải chế nhạo.
Viên Sĩ Vũ hơi nhướng mày: "Ông có ý gì?"
"Không phải tôi tìm người đối phó với nhà họ Viên, mà là nhà họ Viên đã đắc tội nhầm người".
Trần Hưng Hải nói: "Đương nhiên, cho dù không có cậu ta, tôi cũng sẽ không tha thứ cho nhà họ Viên, bởi vì cháu của ông đã giết chết cháu trai tôi! Bây giờ, ông đã biết tại sao tôi phải mang bọn chúng đi rồi chứ?"
Trần Hưng Hải nghiến răng nghiến lợi khi nói đến câu cuối.
Tuy Trần Anh Tuấn không quá nổi bật nhưng anh ta cũng là con cháu của nhà họ Trần.
Thậm chí vì điều này mà suýt chút nữa đã khiến nhà họ Trần bị tiêu diệt.
"Đồ khốn! Còn không mau cút ra đây!"
Viên Sĩ Vũ vô cùng tức giận, quát Viên Thiệu, người đang run rẩy trong đám đông kia, và Viên Mộc, người đang giả vờ bình tĩnh.
"Ông nội, chẳng qua nhà họ Trần mượn cớ này để ra tay với chúng ta mà thôi. Bọn con với Anh Tuấn là bạn tốt của nhau, sao có thể thuê người giết cậu ta được?"
Viên Mộc giả vờ bình tĩnh nói.
Hắn ta đã hạ quyết tâm rằng dù có chết cũng không bao giờ thừa nhận rằng mình đã thuê sát thủ giết Trần Anh Tuấn.
"Đúng vậy, bọn con với Anh Tuấn là bạn tốt, chơi thân với nhau từ nhỏ đến lớn, sao có thể giết anh ta được? Đây hẳn là âm mưu của nhà họ Trần, ông đừng có bị lừa!"
Viên Thiệu cũng vội nói, giọng nói hơi run rẩy.
Trần Hưng Hải cười lạnh: "Ranh con, vì bọn mày mà nhà họ Viên mới bị thiệt hại nặng như vậy, lẽ nào bọn mày muốn những người còn lại của nhà họ Viên chết chung sao?"
Lúc này vẻ mặt Trần Hưng Hải lạnh lùng, ánh mắt đầy sát khí.
Khi lão ta nói lời này, sắc mặt của nhiều người trong nhà họ Viên thay đổi hẳn, ánh mắt đầy căm hận nhìn Viên Mộc và Viên Thiệu.
"Ông chủ Trần đã nói là vì bọn mày mới khiến cho gia tộc phải gánh chịu tai họa lớn như vậy, bọn mày vẫn còn mặt mũi ở trong gia tộc để làm liên lụy đến những người khác?"
"Ông chủ, mọi chuyện mà nhà họ Viên gặp phải hôm nay đều do cặp ăn chơi lêu lổng này gây ra, mau đuổi cổ bọn họ ra ngoài, không chừng nhà họ Trần sẽ buông tha cho chúng ta!"
"Viên Mộc, Viên Thiệu, cút ra khỏi nhà họ Viên!"
…
Có người cầm đầu, lập tức có rất nhiều con cháu của nhà họ Viên yêu cầu đuổi cổ Viên Mộc và Viên Thiệu đi.
Sắc mặt Viên Sĩ Vũ rất khó coi, Trần Hưng Hải chỉ nói một câu lại có thể khiến người nhà họ Viên chủ động giao nộp Viên Mộc và Viên Thiệu.
"Người thì tôi có thể giao cho ông!"
Cuối cùng Viên Sĩ Vũ cũng lên tiếng, nhìn chằm chằm Trần Hưng Hải nói: "Nhưng nhất định phải giữ lại nhà họ Viên!"
Cho dù mọi thứ của nhà họ Viên đã bị hủy hoại, nhưng gốc rễ vẫn còn ở Châu Thành, nếu thật sự phải rời đi nơi khác, e là rất khó để nhà họ Viên xây dựng lại cơ đồ huy hoàng.
Chỉ cần nhà họ Viên được ở lại Châu Thành, họ có thể từ từ phát triển dựa trên những mối quan hệ trước đây.
Dù rất khó để đạt được đỉnh cao như lúc trước, nhưng ít nhất cũng có thể khiến nhà họ Viên trở nên tốt hơn.
Nghe vậy, Viên Mộc và Viên Thiệu bỗng tái mặt.
Cuối cùng Viên Sĩ Vũ vẫn lựa chọn bỏ rơi bọn họ sao?
Trần Hưng Hải lắc đầu: "Viên Sĩ Vũ, ông nên hiểu rằng người muốn tiêu diệt nhà họ Viên không phải là tôi".
"Vậy thì để tôi gặp người đứng sau ông, tôi sẽ nói chuyện với cậu ta!"
Viên Sĩ Vũ nghiến răng nói.
"Viên Sĩ Vũ, ông đừng có được đằng chân lân đằng đầu, tôi chỉ dẫn kẻ giết người đi thôi đã là nể mặt ông lắm rồi. Nếu ông còn lằng nhằng nữa, đừng trách tôi không khách sáo!"
Trần Hưng Hải tức giận nói.
Đương nhiên lão ta biết rõ, nếu để nhà họ Viên ở lại Châu Thành, lão ta sẽ đứng ngồi không yên.
Chỉ khi nhà họ Viên hoàn toàn bị đuổi khỏi Châu Thành thì địa vị của lão ta mới có thể ổn định được.
Lúc này, Viên Sĩ Vũ bỗng cảm thấy suy sụp.
Từ một gia tộc nhỏ, nhà họ Viên từng bước đi lên đỉnh cao ở Châu Thành, tốn không biết bao nhiêu thời gian và công sức, vậy mà bây giờ mọi thứ đã bị hủy hoại chỉ trong nửa giờ đồng hồ.
Càng nghĩ lão ta càng không can tâm.
Cơ đồ của ngày hôm nay đều do tổ tiên nhà họ Viên đánh đổi bằng xương máu. Nếu bị hủy trong tay lão ta thì khi chết, lão ta còn mặt mũi nào đi gặp ông bà tổ tiên cơ chứ!
"Trần Hưng Hải, tôi muốn nói chuyện với kẻ đứng sau ông, nếu không được thì chúng ta chiến đi!"
Viên Sĩ Vũ bỗng bình tĩnh nói, nhưng lại rất có khí phách, khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Bây giờ nhà họ Viên đã ra nông nỗi này, liệu họ còn sức chiến đấu nữa không?
Trần Hưng Hải không ngờ rằng Viên Sĩ Vũ lại quyết tâm như vậy.
Vào lúc này, một chiếc Phaeton màu đen chậm rãi dừng lại bên cạnh Trần Hưng Hải.
Hai bóng dáng bước ra khỏi xe.
"Cậu Thanh!"
Trần Hưng Hải một lần nữa gặp lại Dương Thanh, khẽ gật đầu với thái độ vô cùng kính cẩn.
Trong đám đông, khi Viên Mộc và Viên Thiệu nhìn thấy Dương Thanh, cả hai đều cảm thấy như đang mơ.
Đặc biệt là khi nhìn thấy sự kính trọng của Trần Hưng Hải đối với Dương Thanh, bọn họ lại càng sợ hãi hơn.
Dương Thanh bước về phía trước cho đến khi đứng ở vị trí đối diện, cách Viên Sĩ Vũ khoảng hai mét thì anh dừng lại.
"Cậu là người đứng sau Trần Hưng Hải? Chính cậu là người đã hủy hoại nhà họ Viên của tôi và yêu cầu ông ta bắt cháu trai của tôi?", Viên Sĩ Vũ đột nhiên nói.
Dương Thanh thờ ơ nói: "Cháu trai của ông đã thuê sát thủ giết người rồi vu oan giá họa cho tôi. Vậy tôi tiêu diệt nhà họ Viên của ông và bắt chúng đi có gì là sai?"
"Không có chứng cứ, dựa vào cái gì mà bắt người của nhà họ Viên tôi đi?"
Viên Sĩ Vũ phản bác.
"Chứng cứ?"
Dương Thanh bật cười: "Ai có thể ngăn cản người mà Dương Thanh tôi muốn bắt đi?"
"Cậu đừng quá đáng như thế!"
Viên Sĩ Vũ cố gắng hết sức để kiềm chế cơn tức giận của mình.
"Quá đáng? Ha ha! Vậy thì tôi sẽ cho ông biết, như thế nào gọi là quá đáng!"
Dương Thanh cười lạnh, sau đó quay người từng bước đi về phía Viên Mộc và Viên Thiệu.
Các cao thủ nhà họ Viên lập tức vây quanh Dương Thanh, sắc mặt Trần Hưng Hải bỗng thay đổi, vừa định cho người ra tay, liền nghe thấy Dương Thanh nói: "Nhìn thôi được rồi!"
Câu này rõ ràng là nói với Trần Hưng Hải.
"Giết thằng khốn này cho tôi!"
Thấy Dương Thanh bị đám người vây quanh, Viên Thiệu hung dữ quát lên.
Nhưng không ai nghe lời hắn ta cả.
Dù có cho Viên Sĩ Vũ mười lá gan, lão ta cũng không dám làm gì Dương Thanh.
Người có thể xóa sổ nhà họ Viên chỉ trong vòng nửa tiếng ngắn ngủi là người mà ông ta có thể đắc tội sao?
Trừ khi lão ta không màng tới mấy chục mạng người của nhà họ Viên.
"Nếu không muốn chết thì cút đi cho tôi!"
Dương Thanh bỗng lên tiếng.
Hơn mười tên cao thủ đứng trước mặt Dương Thanh, bảo vệ Viên Mộc và Viên Thiệu ở phía sau, không một ai lùi bước.
"Bụp!"
Đúng lúc này, Dương Thanh bỗng ra tay.
Một phát đá văng tên cao thủ nhà họ Viên đang đứng trước mặt anh. Hắn ta phun ra một ngụm máu, bay ra xa hơn mười mét, ngã xuống đất, bất động rồi ngất lịm đi.
Không gian bỗng im phăng phắc!
Đó là cao thủ mà nhà họ Viên đã bỏ ra khối tiền để thuê về, vậy mà lại bị Dương Thanh đá ra xa hơn mười mét.
"Tôi đã nói rồi sao không chịu nghe?"
Giọng Dương Thanh bỗng vang lên.
Lúc này, anh đã đến trước mặt Viên Mộc và Viên Thiệu.
Viên Mộc nãy giờ vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh, nhưng bây giờ người lại run bần bật.
Về phần Viên Thiệu, hắn ta sợ tới mức toàn thân bủn rủn, ngồi phịch xuống đất với một vũng nước dưới mông.
----------------------------