Từ sau khi Vương Sơn sụp đổ đã được mười ngày, trong mười ngày này, vô số cao thủ Thiên Cảnh đã tới Vương Sơn, nhưng họ không phát hiện gì hết, chỉ thấy một đống đất đá.
“Sư phụ, người nói xem có phải cao thủ vượt tiên kiếp kia đã đến Trung Giới giới Cổ Võ rồi không?”
Gần Vương Sơn, bên cạnh Thượng Vân Phong, Mộ Dung Yên Nhi ngờ vực hỏi.
Thượng Vân Phong lắc đầu: “Chưa chắc người vượt tiên kiếp hôm đó đã có thực lực Thiên Cảnh Tứ Phẩm sơ kỳ, nếu người đó đã đến Trung Giới giới Cổ Võ thật, chắc Thủ Hộ Minh sẽ nhận được tin tức, nhưng thật ra Thủ Hộ Minh cũng không nhận được tin tức nào”.
“Không những thế, ngay cả Thủ Hộ Minh cũng đang tìm cao thủ vượt tiên kiếp hôm đó, thậm chí Thủ Hộ Minh đã tung tin, nếu người vượt tiên kiếp kia đồng ý gia nhập Thủ Hộ Minh thì sẽ trở thành phó môn chủ của Thủ Hộ Minh, có địa vị gần với minh chủ Đỗ Ngọc Sơn”.
Nghe thấy Thượng Vân Phong nói thế, Mộ Dung Yên Nhi rất kinh ngạc, cô ta nói với vẻ hâm mộ: “Người Tu Tiên đúng là đáng hâm mộ! Chẳng biết cao thủ vượt tiên kiếp hôm đó có quan hệ gì với Dương Thanh không”.
Thượng Vân Phong lập tức im lặng, không trả lời.
Thật ra lão ta cũng nghi ngờ, theo lão ta biết, ngay cả Thượng Giới giới Cổ Võ cũng có rất ít người Tu Tiên, hơn nữa ai cũng là ông lớn đứng đầu Thượng Giới giới Cổ Võ.
Không phải người luyện võ nào cũng có thể tu luyện bí pháp Tu Tiên, nghe nói bí pháp Tu Tiên có yêu cầu cực cao với thiên phú của người luyện võ, chỉ những ai sở hữu thiên phú thực sự xuất chúng thì mới có cơ hội tu luyện thành công.
Lão ta nghi ngờ Dương Thanh chính là người Tu Tiên, thậm chí nghi ngờ người vượt tiên kiếp ở Vương Sơn hôm đó chính là Dương Thanh.
Vào tối hôm trước, ở cửa khách sạn Trung Châu từng có khí thế của thiên kiếp, nhưng đã bị Ma Thần bất ngờ xuất hiện chém tan.
Thượng Vân Phong nghi ngờ hôm đó Dương Thanh sắp vượt tiên kiếp, Ma Thần lo anh bị lộ nên đã phá hủy nó trước khi nó giáng xuống.
Sau khi mối nguy mà Dương Thanh phải đối mặt biến mất, lão ta lại đưa Dương Thanh tới Vương Sơn để vượt tiên kiếp.
Nhưng Thượng Vân Phong vẫn không sao hiểu nổi, tại sao tiên kiếp trên Vương Sơn hôm đó chỉ có một tia sét thôi?
Chẳng lẽ tiên kiếp chỉ có một tia sét à?
Ngay cả cao thủ có cấp bậc như Thượng Vân Phong cũng không biết quá nhiều về tiên kiếp.
Cùng lúc đó, trong một biệt thự tư nhân ở Trung Châu.
Đám người Mã Siêu và Hoài Lam đều có vẻ lo lắng.
Trong mười ngày này, họ vẫn đang tìm kiếm tung tích của Dương Thanh nhưng chưa tìm được.
Lúc này, một chiếc xe quân đội màu xanh đỗ ngoài biệt thự, Mạnh Thiên Lan mặc quân phục bước vào.
“Quân đoàn trưởng Mạnh, đã có tin gì về anh Thanh chưa?”
Vừa thấy Mạnh Thiên Lan, Mã Siêu vội bước đến, sốt ruột hỏi.
Mắt Mạnh Thiên Lan đỏ hoe, rõ ràng cũng mất ngủ suốt mấy hôm vừa rồi, cô ta lắc đầu: “Người của quân đoàn cao thủ vẫn đang tìm kiếm, nhưng không phát hiện tung tích của cậu ấy”.
Nghe thấy thế, đám người Mã Siêu đều có vẻ thất vọng.
Mã Siêu cắn răng: “Anh Thanh, rốt cuộc anh đang ở đâu chứ?”
Đúng lúc này, tiếng động dữ dội bỗng truyền đến từ phía Vương Sơn.
Đám người Mã Siêu đứng phắt dậy, đi ra ngoài biệt thự, nhìn về phía Vương Sơn.
Tống Tả chăm chú nhìn về phía đó, trầm giọng nói: “Đó là hướng Vương Sơn!”
Trong mắt Mạnh Thiên Lan tràn ngập vẻ mong chờ, cô ta cũng nhìn chằm chằm về phía Vương Sơn, nói: “Chắc chắn là cậu ấy!”