Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Mục thành chủ dứt lời, khí thế của ông lão càng khủng khiếp hơn, thành chủ Hoài Thành bị ông lão giữ chặt, không sao thoát nổi.  

 

Trên mặt kiếm khách Ảnh Tử tràn ngập vẻ không cam lòng, nhưng ông ta cũng hiểu nếu bây giờ mình xông tới thì chỉ có thể chịu chết mà thôi.  

 

Ông ta đứng im, nhìn chằm chằm vào cơ thể đang dần phình lên của Mục thành chủ, ông ta muốn tận mắt thấy Mục thành chủ tự nổ, tuy đối với ông ta, việc này hết sức tàn nhẫn, nhưng ông ta phải nhìn thì mới có thể nhớ kỹ mối hận này, rồi ngày nào đó tự tay báo thù cho Mục thành chủ.  

 

“Nổ!”  

 

Mục thành chủ tức giận quát, khí thế đáng sợ bao trùm cả phủ Hoài Thành, trước khí thế này, các tòa nhà ở phủ Hoài Thành liên tục sụp đổ.  

 

Mặt Mục thành chủ méo mó vì đau đớn, ông lão cắn chặt răng, vẫn liên tục phóng khí thế ra.  

 

“Ha ha!”  

 

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói dí dỏm bỗng vang lên, ngay sau đó, đối phương xuất hiện bên cạnh Mục thành chủ.  

 

Chỉ thấy một cao thủ bí ẩn mặc áo choàng đen bỗng giơ ngón tay lên, ấn vào vùng giữa lông mày Mục thành chủ.  

 

Khí thế đang không ngừng mạnh lên của Mục thành chủ bỗng biến mất.  

 

Trên mặt Mục thành chủ tràn ngập vẻ kinh hãi, không ngờ đối phương chỉ dùng một ngón tay mà đã ngăn được ông lão tự nổ.  

 

Kiếm khách Ảnh Tử cũng có vẻ kinh hãi, ông ta không cảm nhận được khí thế từ đối phương, nhưng cũng biết thực lực của đối phương rất mạnh, chắc chắn phải trên Thiên Cảnh, bằng không, sao đối phương có thể ngăn Mục thành chủ tự bạo chỉ bằng một ngón tay chứ?  

 

“Nếu chết, chẳng phải rất đáng tiếc ư?”  

 

Đối phương bỗng nói bằng giọng như robot, ngay sau đó, ông ta vươn tay ra, ấn vào vùng giữa lông mày Mục thành chủ. Mục thành chủ còn chưa kịp phản ứng thì đã hôn mê.  

 

“Thành chủ!”  

 

Kiếm khách Ảnh Tử lập tức biến sắc, hét lớn.  

 

Lúc này, cao thủ mặc áo choàng đen bỗng nhìn về phía kiếm khách Ảnh Tử, nói bằng giọng như robot: “Tuy cơ thể tàn tật nhưng cũng không tệ”.  

 

Nghe thấy đối phương nói thế, kiếm khách Ảnh Tử có vẻ kinh hãi, rốt cuộc đối phương đang định làm gì?  

 

Đúng lúc này, cao thủ mặc áo choàng đen như cảm nhận được gì đó, bèn nhìn về phía Nam, cười lạnh: “Tới nhanh thật!”  

 

Ông ta nói rồi lập tức quay người rời đi.  

 

Còn thành chủ Hoài Thành thì cõng Mục thành chủ lên, nhanh chóng biến mất khỏi phủ Hoài Thành theo đối phương.  

 

Họ vừa rời đi, một ông lão tiên phong đạo cốt bỗng xuất hiện.  

 

“Ông ta đi về hướng nào rồi?”  

 

Ông lão bỗng nhìn về phía kiếm khách Ảnh Tử, lạnh lùng hỏi.  

 

Kiếm khách Ảnh Tử vội chỉ về phía Nam: “Ông ta vừa đi về phía Nam một phút trước ạ”.  

 

Sau khi ông ta dứt lời, ông lão bèn giậm chân xuống đất, bay lên không trung như chim nhạn, đạp vào nhánh cây rồi nhanh chóng rời đi.  

 

Chỉ trong chớp mắt, đối phương đã biến mất khỏi tầm mắt của kiếm khách Ảnh Tử.  

 

Thiện Thành, Mục phủ.  

 

Dương Thanh đang ngồi xếp bằng, điên cuồng vận chuyển Chiến Thần Quyết, khí thế của anh ngày càng mạnh, chỉ sau hai giờ tu luyện ngắn ngủi, anh đã quay về trạng thái đỉnh cao.  

 

Bây giờ, anh đã bước vào Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, nhưng sức chiến đấu mạnh nhất của anh lại sánh ngang Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, nếu bất chấp hậu quả, phát huy hết sức mạnh của huyết mạch, thậm chí thực lực của anh có thể đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ.  

 

Nhưng nếu anh phát huy thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, có lẽ anh sẽ mất lý trí.  

 

Huyết mạch cuồng hóa giúp anh có tiềm lực vô hạn, nhưng cũng có hại, một khi phát huy huyết mạch cuồng hóa đến cực hạn, anh sẽ gặp nguy hiểm ngay.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK