Chương 232: Mày muốn đánh tao tàn phế à?
Trần Anh Hào thoát chết là may lắm rồi, không dám mơ tưởng đến cô nữa. Bây giờ anh ta chỉ mong Tần Thanh Tâm ngoan ngoãn hầu hạ Mục Chấn, như vậy thì Mục Chấn cũng sẽ thuận mắt với anh ta hơn.
Mục Chấn đắc ý bắt chéo chân ngồi trên ghế, thèm thuồng nhìn chằm chằm Tần Thanh Tâm.
Sau lưng hắn còn có hai tên vệ sĩ cao to, mặt mày dữ tợn lạnh lùng nhìn Dương Thanh. Chỉ cần Mục Chấn ra lệnh, họ sẽ đánh chết anh.
“Dương Thanh, cậu Chấn bảo anh cút, anh còn ở đây làm gì?”
Trịnh Mỹ Linh nổi giận quát mắng Dương Thanh.
Tần Thanh Tâm định tiếp tục cầu khẩn lại bị anh ngăn lại: “Vợ à, không cần cầu xin bọn họ, cũng không cần phải sợ hãi. Em chỉ cần nhớ kĩ, cả Chiêu Châu này vẫn chưa có ai xứng làm địch thủ của anh đâu”.
“Ngay cả tám gia tộc đứng đầu Yến Đô chọc giận anh, anh cũng có thể hủy diệt họ trong vòng một nốt nhạc chứ đừng nói là ở tỉnh lỵ nhỏ bé này!”, Dương Thanh ngông cuồng tuyên bố.
Tần Thanh Tâm sững sờ nhìn anh. Cô đã được chiêm ngưỡng sự mạnh mẽ của anh, cũng biết anh chưa từng nói dối mình.
Nhưng lời anh vừa nói quá bá đạo, thật sự cả tám gia tộc đứng đầu Yến Đô cũng chẳng là gì với anh sao?
Cô vốn còn hoài nghi, nhưng thấy ánh mắt nghiêm túc của Dương Thanh, cô lập tức tin tưởng anh không hề nói khoác mà thực sự có năng lực ấy.
“Chồng ơi, em tin anh, em không sợ!”
Tần Thanh Tâm chân thành nói.
“Ha ha…”
Sau khi sững sờ một lúc, Mục Chấn bỗng nhiên cười phá lên.
“Vãi chưởng! Thằng này nói vớ vẩn gì thế? Hủy diệt tám gia tộc đứng đầu Yến Đô trong vòng một nốt nhạc? Ha ha, buồn cười chết mất!”
Mục Chấn điên cuồng cười lớn như nghe được câu chuyện cười.
“Cậu Chấn, tôi nói rồi mà, thằng này ngu lắm, đến cả nhà họ Trần của tôi có địa vị như thế nào ở Châu Thành còn không biết chứ đừng nói tới tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, ha ha…”
Trần Anh Hào cũng bật cười.
“Không dám giấu cậu Chấn, anh ta là chồng chị họ tôi, năm năm trước đám cưới của bọn họ còn nổi tiếng khắp Giang Hải. Tới Giang Hải hỏi thăm một chút là biết anh ta như thế nào”.
Trịnh Mỹ Linh thẳng thừng cười nhạo.
“Câm miệng! Các người câm hết lại cho tôi! Không ai được phép sỉ nhục chồng tôi!”
Tần Thanh Tâm nổi giận gào lên.
Cô vô cùng căm ghét Trịnh Mỹ Linh, lần đầu tiên trong đời cô căm ghét một người tới vậy.
Nhưng người đó lại chính là em họ của cô.
“Vợ không cần để ý tới lũ ngu ngốc này, chúng ta đi thôi!”
Dương Thanh nắm tay Tần Thanh Tâm đi ra ngoài cửa.
“Con mẹ nó! Thằng ngu này dám lên giọng trên địa bàn của tao, đúng là chán sống!”
Mục Chấn tức giận quát lớn, vung tay ra lệnh: “Đánh tàn phế thằng này cho tao!”
Dứt lời, hai tên vệ sĩ lập tức lao thẳng tới Dương Thanh.
“Rầm!”
“Rầm!”
Bọn họ còn chưa kịp chạm vào người anh, một bóng người xông thẳng vào phòng.
Ngay sau đó, hai tên vệ sĩ bị hất bay, nằm la liệt dưới chân Mục Chấn.
“Ai?”
Mục Chấn hoảng sợ đứng bật dậy nhìn đối phương.
Một người đàn ông trung niên mặc quần áo đen, tay cầm một con dao sắc bén, vẻ mặt lạnh lùng.
Ông ta giống như một bóng ma đoạt mạng.
Vừa mới xuất hiện đã đánh bay hai tên vệ sĩ chuyên nghiệp, thực lực vô cùng mạnh mẽ.
Khi Trần Anh Hào nhìn thấy ông ta, hai mắt trợn trừng, tràn đầy kinh hãi, toàn thân run lẩy bẩy.
“Anh biết ông ta à?”
Mục Chấn nhận ra sự sợ hãi của Trần Anh Hào.
“Ông, ông, ông ta là Tiền Bưu!”
Trần Anh Hào run rẩy đáp: “Trước đây không lâu nhà họ Dương đứng đầu Châu Thành bị diệt trong một đêm. Ông ta là cao thủ mạnh nhất Châu Thành, từng là người của nhà họ Dương”.
“Nghe nói chỉ cần ông ta ra tay, mục tiêu không chết cũng bị thương! Nhờ có ông ta, nhà họ Dương vốn chỉ là một gia tộc thấp kém nhanh chóng vươn lên đứng đầu Châu Thành chỉ trong vài năm ngắn ngủi”.
“Đến cả nhà họ Viên và nhà họ Trần chúng tôi cũng phải kiêng dè ông ta nên nhà họ Dương mới phát triển nhanh như vậy!”
“Tôi còn nghe đồn sự diệt vong của nhà họ Dương liên quan tới Tiền Bưu. Ông chủ sau lưng ông ta muốn diệt bọn họ!”
Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Tiền Bưu ở ngoài đời, lúc trước chỉ được thấy ảnh chụp của ông ta.
Không phải anh ta sợ bóng sợ gió mà tất cả mọi người ở Châu Thành nghe thấy tên ông ta đều phải run sợ.
Bởi vì không ít chủ gia tộc giàu có đã chết dưới tay Tiền Bưu!
Nghe vậy, Mục Chấn cũng cảm thấy sợ hãi.
Hắn là người tỉnh lỵ mà cũng đã từng nghe danh của Tiền Bưu. Nhiều chủ gia tộc của tỉnh lỵ đã đích thân đến mời ông ta về nhưng đều thất bại.
“Cậu Thanh muốn người chết hay sống?”
Tiền Bưu chợt quay sang nhìn Dương Thanh, bình tĩnh hỏi.
Đối với ông ta, giết Mục Chấn chẳng có gì khó khăn. Ông ta cũng tin Dương Thanh có thể tiêu diệt nhà họ Mục dễ như trở bàn tay.
Trần Anh Hào và Mục Chấn nghe thấy Tiền Bưu nói chuyện với Dương Thanh, cứ như bị sấm sét đánh trúng, đần mặt ra.
Sau khi biết được thân phận của Tiền Bưu, Trịnh Mỹ Linh đã sợ tới mức ngồi phịch xuống đất.
Bây giờ thấy Tiền Bưu cung kính với Dương Thanh như vậy, cô ta càng tuyệt vọng.
“Mày vừa nói muốn đánh tao tàn phế?”
Dương Thanh đột nhiên hỏi Mục Chấn.
----------------------------