Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nghe thấy Liễu Như Yên nói thế, mọi người đều kinh ngạc, có vẻ họ nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi, một thế lực thế tục chỉ có một cao thủ Thiên Cảnh thì không đơn giản ở đâu cơ chứ?  

 

Dịch Phi Dương nói: “Chẳng lẽ Võ Tông không đơn giản như bề ngoài à? Em chưa từng nghe nói đến thế lực thế tục nào có thể khiến các gia tộc ở Hạ Giới giới Cổ Võ e ngại”.  

 

Doãn Thiên Kiều cũng nói: “Nếu kết giới không tan vỡ, thế tục cũng chỉ có mấy cao thủ bước vào Thiên Cảnh thôi, thực lực của chị Liễu hoàn toàn có thể đứng đầu thế tục, cho dù thế tục đã có thêm không ít cao thủ Thiên Cảnh sau khi kết giới tan vỡ, nhưng vẫn chưa có thế lực nào đáng để chúng ta e ngại đúng không?”  

 

Hạ Quân hừ lạnh: “Em thừa nhận trước đó em đã đánh giá sai, không ngờ tông chủ Võ Tông lại mạnh đến thế, nhưng mình ông ta không thể thay đổi thực tế Võ Tông chỉ là thế lực thấp kém trong mắt chúng ta”.  

 

“Ở Hạ Giới giới Cổ Võ, thế lực nào cũng có mấy cao thủ Thiên Cảnh, còn Võ Tông chỉ có mình tông chủ đã bước vào Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, không đáng để e ngại”.  

 

Đến giờ Hạ Quân vẫn vô cùng khó chịu.  

 

Liễu Như Yên bắt anh ta xin lỗi Đỗ Trọng, đúng là mối nhục lớn nhất đời anh ta, nếu các thiên tài cùng thế hệ ở Hạ Giới giới Cổ Võ biết chuyện này, anh ta sẽ không còn mặt mũi nào nữa.  

 

Liễu Như Yên hơi nhíu mày, nói: “Các cô cậu đã nghe nói về Võ Thần chưa?”  

 

Doãn Thiên Kiều kinh ngạc nói: “Chị Liễu, ý chị là Võ Thần từng đứng trên đỉnh võ đạo trong truyền thuyết à?”  

 

Liễu Như Yên gật đầu, trầm giọng nói: “Võ Tông ở thế tục chính là thế lực mà Võ Thần sáng lập năm đó, tuy thực lực của Võ Tông không mạnh, nhưng nghe nói trong Võ Tông có dấu ấn của thần do Võ Thần để lại”.  

 

“Sao cơ?”  

 

Nghe thấy thế, đám người đều kinh hãi.  

 

Cho dù là ở Hạ Giới giới Cổ Võ, Võ Thần cũng là cao thủ mạnh nhất trong truyền thuyết.  

 

Họ không ngờ Võ Tông ở thế tục lại có quan hệ như thế với Võ Thần.  

 

“Cậu nghĩ tại sao Đỗ Trọng không sợ hãi khi đối mặt với chúng ta? Cũng vì Võ Tông có dấu ấn của thần do Võ Thần để lại, một khi Võ Tông gặp họa, chắc chắn Võ Tông sẽ triệu hồi dấu ấn của thần”.  

 

Nói đến đây, Liễu Như Yên bỗng nhìn về phía Hạ Quân, nói tiếp: “Nếu vậy, cậu nghĩ chúng ta có thể chống lại linh hồn Võ Thần được triệu hồi ư?”  

 

Hạ Quân chỉ thấy lưng lạnh toát, sắc mặt anh ta trắng bệch.  

 

Đương nhiên anh ta biết sự mạnh mẽ của Võ Thần, tuy linh hồn Võ Thần chỉ là một phân thân do Võ Thần để lại, nhưng vẫn có thể dễ dàng giết họ.  

 

Đừng nói là họ, có lẽ ngay cả cao thủ hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ cũng sẽ bị một nhát kiếm của Võ Thần chém chết.  

 

“Ra thế!”  

 

Dịch Phi Dương nghiêm nghị nói: “Khó trách Võ Tông không dễ dàng cho những thế lực như chúng ta tiến vào, thì ra họ có chỗ dựa”.  

 

“Nhưng nếu chỉ với phân thân Võ Thần mà muốn vô địch ở thế giới mới, có lẽ không khả thi đâu”.  

 

“Phân thân Võ Thần đúng là rất mạnh, nhưng chỉ có thể triệu hồi một lần, sau khi triệu hồi linh hồn Võ Thần xong, Võ Tông sẽ không còn bất cứ chỗ dựa nào nữa”.  

 

“Đỗ Trọng từ chối chúng ta, có lẽ còn chỗ dựa khác nhỉ?”  



Liễu Như Yên nhìn Dịch Phi Dương, gật nhẹ đầu: “Cậu nói không sai, đúng là Đỗ Trọng vẫn còn chỗ dựa khác”. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK