Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 778: Bố tao đến rồi

Khi nghe thấy Lê Chí Khuê nói người chuyển tiền cho nhà họ Lê chính là Dương Thanh, Lê Triết sợ tới mức suýt tè ra quần.

“Lê Chí Khuê, con nghe đây, bây giờ con lập tức quỳ xuống xin tha cho bố, bằng không con chỉ còn đường chết mà thôi!”

Lê Triết nghiến răng nghiến lợi.

Nhà họ Lê phải giao một nửa sản nghiệp cho người khác cũng là vì Dương Thanh.

Ông ta mở cuộc họp để nhắc nhở các thành viên trong gia tộc, không được đắc tội với Dương Thanh trước khi họ tìm được chỗ dựa mạnh mẽ.

Kết quả cuộc họp còn chưa kết thúc, con trai ruột của ông ta đã đắc tội với Dương Thanh rồi.

“Bố, bố đang nói gì thế? Nó chỉ là một thằng khố rách áo ôm lái con Phaeton mà thôi, sao con phải quỳ xuống cầu xin nó ạ?”

Lê Chí Khuê không tin người lái chiếc Phaeton chỉ trị giá mấy triệu lại có tư cách khiến cậu cả nhà họ Lê như gã phải quỳ xuống xin tha.

“Thằng trời đánh này! Bố đã bảo con quỳ thì con cứ quỳ cho bố!”

Lê Triết giận dữ quát: “Bây giờ bố sẽ đến chỗ con, nếu trước khi bố tới, con vẫn chưa được người ta tha thứ cho thì bố sẽ đích thân đánh gãy chân chó của con đấy!”

Lê Triết nói rồi cúp máy luôn.

Thấy Lê Triết cúp máy, Lê Chí Khuê cũng sững sờ, gã lại nhìn về phía Dương Thanh.

Theo gã thấy, Dương Thanh chỉ là tên nhãi nhép mặc đồ vỉa hè, lái Phaeton, cho dù gia thế của anh mạnh mẽ đến mấy thì cũng không thể ngang hàng với gã được.

“Chồng ơi, bố nói gì thế?”

Mẹ Tiểu Quân hỏi.

Lê Chí Khuê cười khan: “Bố bảo chúng ta quỳ xuống xin tha!”

“Sao cơ? Quỳ xuống xin tha á? Bố điên rồi à? Bố bảo chúng ta quỳ xuống để xin một thằng đến từ nơi khác tha thứ ư?”

Sắc mặt của mẹ Tiểu Quân thay đổi hẳn.

Lê Chí Khuê lại nhìn Dương Thanh rồi nói với vợ: “Anh nghĩ bố đã nhận nhầm người, chắc chắn ông ấy tưởng thằng ranh này là một nhân vật lớn mà ông ấy biết”.

“Nói thừa! Chắc chắn bố đã nhận nhầm rồi, bằng không, sao bố lại bảo chúng ta quỳ xuống xin tha chứ?”, mẹ Tiểu Quân nói.

“Thằng ranh kia, tao đã hỏi bố tao rồi, ông ấy nói tiền đã về tài khoản, mày cũng biết điều đấy”.

Lê Chí Khuê vênh váo nói: “Đấy mới là khoản bồi thường cho xe của vợ tao thôi, còn chuyện bố vợ mày đánh vợ con tao nữa, mày định xử lý thế nào?”

“Anh muốn thế nào?”

Dương Thanh lạnh lùng hỏi.

Lê Chí Khuê chưa kịp mở lời, mẹ Tiểu Quân đã nói: “Giờ mày bồi thường thêm một tỷ phí tổn thất về mặt tinh thần nữa, bọn tao sẽ cho mày rời đi”.

Dương Thanh bỗng mỉm cười: “Hồi nãy hai người vừa nói, trong một tỷ kia đã có cả phí bồi thường tổn thất về mặt tinh thần cơ mà?”

“Bọn tao muốn mày đưa tiền mặt cho bọn tao, nhưng mày lại chuyển tiền vào tài khoản của nhà họ Lê, xem như không có nữa!”

Mẹ Tiểu Quân nói với vẻ tham lam.

Theo cô ta thấy, Dương Thanh dễ dàng chuyển một tỷ vào tài khoản của nhà họ Lê như thế, chắc chắn đã bị danh tiếng của nhà họ Lê hù dọa rồi.

Nếu Dương Thanh đã có thể dễ dàng lấy ra một tỷ thì rõ ràng cũng không phải kẻ thiếu tiền, đòi thêm một tỷ nữa cũng chẳng sao.

Lê Chí Khuê cũng nghĩ thế, gã cười híp mắt: “Mày nghe vợ tao nói rồi chứ? Bồi thường một tỷ, tao sẽ bỏ qua cho mày!”

Những người đang đứng xem đều sững sờ.

Rất nhiều người đang kinh ngạc trước sự trơ trẽn của Lê Chí Khuê và mẹ Tiểu Quân.



Nhưng vì e ngại địa vị của nhà họ Lê ở Yến Đô nên không ai dám nói gì.

Họ cứ tưởng Dương Thanh sẽ ngoan ngoãn chuyển thêm một tỷ nữa cho Lê Chí Khuê và mẹ Tiểu Quân, nào ngờ anh lại lắc đầu: “Tôi thấy một tỷ là đủ rồi, nhiều hơn nữa thì không có đâu!”

“Nếu mày không bồi thường thì chúng ta cứ chờ xem, bố tao đang trên đường tới đây rồi. Ông ấy không dễ nói chuyện như tao đâu, sau khi ông ấy đến, nếu mày vẫn không bồi thường, có lẽ mày sẽ không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa”.

Lê Chí Khuê đe dọa.

Dương Thanh chỉ mỉm cười: “Nếu anh đã muốn chơi với tôi như thế thì tôi cũng chiều anh!”

Dương Thanh nói rồi gọi điện thoại: “Trong vòng mười phút, dẫn người đến chỗ tôi, tôi đang ở công viên trong khu nhà tôi nhé”.

“Mày còn dám gọi người cơ à? Giỏi! Giỏi lắm! Tao cũng muốn xem xem mày sẽ gọi được hạng người gì đây”.

Lê Chí Khuê mỉa mai, không hề nhận ra mình sắp phải đối mặt với thứ gì.

Sau mười phút ngắn ngủi, tiếng động cơ bỗng vang lên, mấy chục chiếc Audi màu đen lao như bay đến.

“Tao cho mày hay, mày xong đời rồi, mày gây họa rồi đấy!”

Mẹ Tiểu Quân cười lạnh.

Lê Chí Khuê cũng cười nói: “Tiếp đến, tao sẽ cho mày biết hậu quả khi trêu chọc nhà họ Lê”.

Gã vừa dứt lời, một đám đàn ông vạm vỡ bỗng bước xuống xe.

Xung quanh đông nghịt, ít nhất phải có một trăm người.

Người đàn ông dẫn đầu rất trẻ, chỉ khoảng hai lăm hai sáu tuổi, nhưng trông rất cường tráng, vừa nhìn đã biết không phải kẻ dễ trêu.

“Bố tôi không đến à? Sao chỉ có mỗi các anh thế?”

Lê Chí Khuê nhíu mày nhìn người đàn ông dẫn đầu.

Nhưng người đàn ông đó không hề quan tâm tới gã, mà dẫn một trăm người tới trước mặt Dương Thanh: “Anh Thanh, em dẫn một trăm người đến đây, đã đủ chưa ạ?”

Dương Thanh gật nhẹ đầu: “Đủ rồi!”

Rầm!

Vào giờ phút này, mọi người đều kinh hãi!

Lúc này đám đông mới nhận ra, một trăm người này do Dương Thanh gọi đến chứ không phải Lê Chí Khuê.

Lê Chí Khuê và mẹ Tiểu Quân, cũng sững sờ.

“Sao… sao lại thế được?”

Lê Chí Khuê nói với vẻ mặt đờ đẫn.

“Đập hai chiếc xe kia trước cho tôi!”

Dương Thanh bỗng chỉ hai chiếc Rolls-Royce đỗ cách đó không xa, mở miệng nói.

 

“Nếu mày không bồi thường thì chúng ta cứ chờ xem, bố tao đang trên đường tới đây rồi. Ông ấy không dễ nói chuyện như tao đâu, sau khi ông ấy đến, nếu mày vẫn không bồi thường, có lẽ mày sẽ không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa”.

Lê Chí Khuê đe dọa.

Dương Thanh chỉ mỉm cười: “Nếu anh đã muốn chơi với tôi như thế thì tôi cũng chiều anh!”

Dương Thanh nói rồi gọi điện thoại: “Trong vòng mười phút, dẫn người đến chỗ tôi, tôi đang ở công viên trong khu nhà tôi nhé”.

“Mày còn dám gọi người cơ à? Giỏi! Giỏi lắm! Tao cũng muốn xem xem mày sẽ gọi được hạng người gì đây”.

Lê Chí Khuê mỉa mai, không hề nhận ra mình sắp phải đối mặt với thứ gì.

Sau mười phút ngắn ngủi, tiếng động cơ bỗng vang lên, mấy chục chiếc Audi màu đen lao như bay đến.

“Tao cho mày hay, mày xong đời rồi, mày gây họa rồi đấy!”

Mẹ Tiểu Quân cười lạnh.

Lê Chí Khuê cũng cười nói: “Tiếp đến, tao sẽ cho mày biết hậu quả khi trêu chọc nhà họ Lê”.

Gã vừa dứt lời, một đám đàn ông vạm vỡ bỗng bước xuống xe.

Xung quanh đông nghịt, ít nhất phải có một trăm người.

Người đàn ông dẫn đầu rất trẻ, chỉ khoảng hai lăm hai sáu tuổi, nhưng trông rất cường tráng, vừa nhìn đã biết không phải kẻ dễ trêu.

“Bố tôi không đến à? Sao chỉ có mỗi các anh thế?”

Lê Chí Khuê nhíu mày nhìn người đàn ông dẫn đầu.

Nhưng người đàn ông đó không hề quan tâm tới gã, mà dẫn một trăm người tới trước mặt Dương Thanh: “Anh Thanh, em dẫn một trăm người đến đây, đã đủ chưa ạ?”

Dương Thanh gật nhẹ đầu: “Đủ rồi!”

Rầm!

Vào giờ phút này, mọi người đều kinh hãi!

Lúc này đám đông mới nhận ra, một trăm người này do Dương Thanh gọi đến chứ không phải Lê Chí Khuê.

Lê Chí Khuê và mẹ Tiểu Quân, cũng sững sờ.

“Sao… sao lại thế được?”

Lê Chí Khuê nói với vẻ mặt đờ đẫn.

“Đập hai chiếc xe kia trước cho tôi!”

Dương Thanh bỗng chỉ hai chiếc Rolls-Royce đỗ cách đó không xa, mở miệng nói.

“Vâng ạ!”

Mã Siêu đáp rồi khoát tay: “Đập cho tôi!”

Sau khi anh ta ra lệnh xong, một trăm người đàn ông lập tức lao tới chỗ hai chiếc Rolls-Royce của vợ chồng Lê Chí Khuê, giơ vũ khí lên đập thật lực.

“Khốn kiếp! Dừng tay! Bọn mày dừng tay cho tao! Đây là xe của tao, bọn mày không được đập!”

Thấy chiếc xe yêu quý của mình bị đập, mẹ Tiểu Quân cuống quýt hô lên.

Chẳng riêng gì xe của mẹ Tiểu Quân, xe của Lê Chí Khuê cũng bị đập nốt.

Đám đông đứng xung quanh đều rất ngạc nhiên, hai chiếc xe này là Rolls-Royce trị giá tận mấy chục triệu đấy! Cứ thế đập luôn à?

“Thằng khốn! Mày bồi thường cho bọn tao ngay! Mày bồi thường xe cho bọn tao ngay!”

Mẹ Tiểu Quân nhào tới chỗ Dương Thanh.

“Rầm!”

Cô ta còn chưa đến gần thì đã bị Mã Siêu đá bay.

Dương Thanh nhìn mẹ Tiểu Quân từ trên cao, cười lạnh: “Chẳng phải tôi vừa chuyển một tỷ cho nhà họ Lê rồi à? Bây giờ hai chiếc xe này thuộc về tôi, tôi đập xe của tôi thì liên quan gì tới cô chứ?”

Mẹ Tiểu Quân hoàn toàn sững sờ, lúc này mới nhớ ra họ vừa lừa Dương Thanh một tỷ.

Nhưng cô ta có định đưa Dương Thanh hai chiếc xe này đâu!

Ban đầu cô ta chỉ tốn hai, ba trăm nghìn để sửa lại bức tượng bị gãy.

Giờ thì hay rồi, Rolls-Royce mấy chục triệu đã hoàn toàn trở thành đồ bỏ đi.

“Mày dám động đến vợ tao, mày muốn chết à?”

Lê Chí Khuê lao đến, tức giận quát.

Đúng lúc gã dứt lời, một chiếc Rolls-Royce phiên bản dài đã nhanh chóng đỗ lại.

Trong mắt Lê Chí Khuê lập tức lóe lên vẻ đắc ý: “Bố tao đến rồi, mày xong đời là cái chắc!”

----------------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK