Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 934: Chơi với lửa có ngày chết cháy


"Cái gì? Quan Duyệt bị bắt đi rồi?"

Dương Thanh nhất thời ngây ra. Hôm qua Quan Duyệt giúp anh chắn đạn, sau lưng trúng một phát súng đáng lẽ ra lúc này cô ta nên ở trong bệnh viện mới đúng, sao đột nhiên bị dẫn đi rồi?

"Bị ai dẫn đi ?"

Dương Thanh hỏi tiếp.

"Quan Hân, chị họ của Quan Diệp, mới vừa nãy cô ta đến bệnh viện một mực dẫn người đi rồi".

Mã Siêu gằn giọng nói, trong giọng nói ngập tràn áy náy.

Không chỉ vậy giọng nói của anh ta cũng có vẻ yếu ớt.

"Cậu bị thương?"

Dương Thanh kinh ngạc nói.

Mã Siêu nói: "Anh Thanh, em không sao. Anh yên tâm đi, Quan Duyệt đỡ đạn thay anh, anh đừng để một cô gái tốt như vậy bị dẫn đi, anh mau cứu cô ấy đi, không cần lo cho em".

Tuy Mã Siêu không trả lời Dương Thanh là mình có bị thương không, nhưng ý của câu nói này rất rõ ràng, anh ta bị thương thật rồi.

"Mai là ngày vui của cậu. Cậu đừng lo lắng những việc khác, bây giờ tôi sẽ bảo Tiền Bưu qua đấy".

Dương Thanh nói xong cúp điện thoại.

"Cậu Thanh, Mã Siêu bị thương à?"

Thấy Dương Thanh cúp điện thoại, Tiền Bưu ngạc nhiên hỏi.

Dương Thanh gật đầu, trong ánh mắt lóe lên sát khí mãnh liệt: "Bây giờ ông đi bệnh viện xem thử Mã Siêu thế nào rồi. Dù thế nào cũng phải bảo cậu ấy nhập viện điều trị, công việc của cậu ấy tạm thời do ông tiếp quản".

"Vâng!"

Tiền Bưu vội đáp.

Cùng lúc đó chiếc xe Mercedes Benz RV màu đen chậm rãi rời khỏi bệnh viện Nhân Dân Yến Đô.

Trong xe, hai tay Quan Duyệt bị trói chặt, sau lưng máu nhuộm đỏ tươi, sắc mặt trắng như tờ giấy.

"Quan Hân, chị biết chị đang làm gì không?"

Quan Duyệt nhìn người phụ nữ ở đối diện giận dữ nói.

Quan Hân cười lạnh nói: "Đương nhiên tôi biết mình đang làm gì. Ngược lại tôi muốn hỏi cô một câu, đỡ đạn cho một người đàn ông mới quen biết không bao lâu, cô có biết mình đang làm gì không?"

"Anh ấy là sư phụ của tôi, dù chết vì anh ấy cũng là việc nên làm, việc này có liên quan gì tới chị chứ?"

Quan Duyệt đỏ mắt hỏi ngược lại Quan Hân.

"Bốp!"

Quan Hân tát mạnh vào mặt Quan Duyệt, giận dữ nói: "Mày câm miệng cho tao!"

"Ông nội bảo mày lập gia đình, mày nói mình ghét đàn ông, bây giờ thì hay rồi, mày lại đi đỡ đạn cho đàn ông".

"Mày chết rồi thì thôi. Nhưng mày chết rồi việc liên hôn với Hoàng tộc phải làm sao? Phá hỏng việc của nhà họ Quan mày gánh vác nổi không?"

Quan Duyệt cắn răng nói, nếu không phải hai tay đang bị trói chặt, dù có liều mạng cô ta cũng phải đánh trả lại.

"Quan Hân chị hãy nhớ kỹ cho tôi. Sẽ có một ngày tôi trả lại cho chị cái tát này!"

Hai mắt Quan Duyệt nhìn chằm chằm Quan Hân nói.

Cả người Quan Hân không tự chủ được run lên, cánh tay vừa mới nâng lên lại không thể đánh xuống.

Ở nhà họ Quan, Quan Duyệt chính là một người khác biệt. Cô ta có sức mạnh kinh người, trong đám con cháu không có ai là đối thủ của cô ta cả.

"Tao đợi!"

Tuy Quan Hân sợ hãi nhưng mồm mép cũng không chịu thua kém, nghiến răng nói.

Thấy Quan Hân không nói gì nữa, Quan Duyệt cũng không muốn nói gì thêm, hai mắt nhắm chặt giống như đang nghỉ ngơi.

Hai mươi phút sau, chiếc RV chậm rãi lái vào sân một căn biệt thự.

"Xuống xe đi!"

Quan Hân lạnh giọng nói.

Lúc này Quan Duyệt mới mở mắt ra nhíu mày nói: "Đây là đâu? Tại sao các người muốn dẫn tôi tới đây?"

Quan Duyệt vốn nghĩ bây giờ Quan Hân muốn đưa cô ta về Vương thành Quan nhưng không ngờ cô ta lại bị dẫn tới một căn biệt thự riêng này.

"Mày nói thử xem mày đã đỡ đạn thay sư phụ mình, vậy sau khi sư phụ mày biết mày bị bắt đi liệu anh ta có tự mình đến đây cứu mày không?"

Quan Hân cười híp mắt nhìn Quan Duyệt hỏi.

"Quan Hân, chị đang đùa với lửa, cẩn thận có ngày chết cháy đấy!"

Quan Duyệt chợt thấy tức giận.

Không phải cô ta lo lắng cho Dương Thanh, mà là lo lắng hành động của Quan Hân sẽ khiến Dương Thanh tức giận, từ đó khiến mối quan hệ của nhà họ Quan và Dương Thanh càng lúc càng xa.

Tuy cô ta không muốn trở thành vật hy sinh của gia tộc, nhưng cũng biết mình là người của nhà họ Quan.

Khoảng thời gian này vì tìm kiếm Dương Thanh, cho nên cô ta hiểu rất rõ mọi chuyện của Dương Thanh.

Có thể nói bây giờ ở Yến Đô chỉ có Dương Thanh mới là người có khả năng trở thành Vương của Yến Đô nhất.

Là con cháu trong Vương tộc, cô ta hiểu rất rõ tính quan trọng của Vương của Yến Đô. Đó chính là nhân vật có thể thống lĩnh Đế Thôn.

Trăm năm trước, người đã hạ năm Hoàng tộc lớn, trong đó có nhà họ Quan xuống thành năm Vương tộc chính là đến từ Đế Thôn.

Có thể tưởng tượng được, nền tảng của Đế Thôn hùng hậu cỡ nào. Lỡ như đắc tội với một cao thủ rất có khả năng kế thừa Đế Thôn thì đó sẽ là tai họa đối với nhà họ Quan.

"Chơi với lửa có ngày chết cháy?"

Quan Hân phì cười, khinh thường nói: "Chắc không phải mày cho rằng Dương Thanh có tư cách trở thành Vương của Yến Đô thật đấy chứ?"

Quan Duyệt nhìn Quan Hân chằm chằm, đỏ mắt nói: "Tôi khuyên chị đừng làm như vậy, bằng không chị sẽ không gánh nổi hậu quả đâu!"

"Không phải chị nói ông nội bảo chị mang tôi về Vương thành Quan để liên hôn với Hoàng tộc sao?"

"Nếu vậy, chị hãy mau dẫn tôi về Vương thành Quan thì tốt hơn, bằng không làm lỡ việc liên hôn, lỡ ông nội tức giận hậu quả sẽ rất nặng nề!"

Quan Hân cười lắc đầu: "Quan Duyệt, đây là lần đầu tiên tao thấy mày sốt ruột vì một thằng đàn ông như vậy đấy. Không phải mày thích anh ta đấy chứ?"

"Quan Hân, chị câm miệng cho tôi!"



Quan Duyệt thẹn quá thành giận: "Anh ấy là sư phụ của tôi, tôi coi trọng thực lực võ đạo của anh ấy nên mới muốn nhận anh ấy làm thầy, chị đừng nói hưu nói vượn!"

"Ai biết trong lòng mày nghĩ gì?"

Quan Hân cười ha ha nói: "Được rồi, mặc xác mày có thích anh ta hay không, tao cũng chẳng thèm quan tâm. Bởi vì hôm nay anh ta đến đây, tao sẽ cho anh ta hai lựa chọn".

"Lựa chọn thứ nhất là sau này anh ta sẽ làm chó cho nhà họ Quan chúng ta, nhà họ Quan sẽ nâng đỡ anh ta lên ngôi, để anh ta thật sự trở thành Vương của Yến Đô".

"Còn lựa chọn thứ hai đó là đường chết. Nếu anh ta không đồng ý, chỉ còn đường chết".

"Còn về việc ông nội muốn mày liên hôn, mày đừng gấp, sau khi giải quyết việc ở đây xong tao sẽ đưa mày về".

Quan Duyệt thật sự cuống lên, tức giận nói: "Quan Hân, tốt nhất chị đừng làm như vậy, sư phụ tôi không phải là người bình thường đâu".

"Nếu anh ta là người bình thường, mày thấy anh ta có thể sống sót đến bây giờ sao?"

"Chị muốn khiến anh ấy thần phục, lẽ nào những Vương tộc khác chưa từng thử qua sao?"

"Chỉ cần anh ấy không đồng ý, các người đều muốn anh ấy chết. Nếu anh ấy thật sự yếu đuối mong manh như vậy, sao có thể sống đến tận bây giờ?"

Quan Duyệt một lòng muốn nhận thầy, nhưng đồng thời cũng muốn có được một sư phụ mạnh mẽ như vậy để giúp đỡ cô ta giải quyết việc liên hôn.

Với tầm ảnh hưởng và thực lực hiện giờ của Dương Thanh, chỉ cần nhà họ Quan chịu nhún nhường, chắc chắn Dương Thanh sẽ không làm kẻ địch với nhà họ Quan.

Nói không chừng, Quan Vương còn sẽ nể mặt Dương Thanh mà từ bỏ việc việc liên hôn của Quan Duyệt với Hoàng tộc.

Sở dĩ cô ta muốn bái sư cũng là vì nguyên nhân này.

Nhưng một khi Quan Hân muốn giết chết Dương Thanh thì phiền phức to rồi.

"Quan Duyệt, mày không hề biết tao đã bố trí thiên la địa võng ở nơi này rồi, trừ khi anh ta là cao thủ Vương Cảnh, bằng không, một khi anh ta bước vào sân của căn biệt thự này thì đừng hòng sống sót trở ra!"

Quan Hân kiêu ngạo nói.

 

----------------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK